[Hoàn Thành]Biết Chăng Tương Tư Tận Xương Cốt- Phúc Lộc Hoàn Tử - Chương 74: Tình yêu vĩnh hằng
- Metruyen
- [Hoàn Thành]Biết Chăng Tương Tư Tận Xương Cốt- Phúc Lộc Hoàn Tử
- Chương 74: Tình yêu vĩnh hằng
”Cô Kiều, chúng tôi muốn hỏi một vấn đề cuối cùng– Trong hồ sơ cô ghi rằng tốt nghiệp trường y, tại sao lại ứng tuyển vào tập đoàn Hạ thị?”
Kiều Diệp mặc bộ vest màu xám nhạt, ngồi đối diện với trưởng phòng nhân sự Vu Mẫn của Hạ thị, cô khéo léo mỉm cười: ”Hạ thị là tập đoàn rất có tiếng trong nước, hệ thống nội bộ chặt chẽ hoàn thiện, cơ hội phát triển rất cao. Hiện tại hiếm có một hạng mục liên quan đến y học, tôi không muốn để lỡ cơ hội này. Hơn nữa trong hồ sơ tôi cũng đã ghi rõ ràng, ở đại học tôi có học thêm các khóa về kế toán và chứng chỉ tiếng Anh, nhận song bằng ngành quản lý. Xét về phương diện chuyên môn, tôi không cho rằng xuất thân từ trường y là bất lợi, ngược lại, nền tảng kiến thức y khoa sẽ là ưu thế của tôi.”
”Chồng tôi cũng là bác sĩ, thế nên tôi hiểu việc học y vất vả thế nào, cô còn có thể học thêm các chứng chỉ khác, quả thật không dễ dàng gì.”
Vu Mẫn không hề giấu giếm ngưỡng mộ của mình dành cho cô gái trước mặt. Đối với vị trí trợ lý hạng mục lần này, có hơn 30 người thông qua hồ sơ, bước vào phỏng vấn, sau khi chọn lọc, chỉ còn lại ba người. Kiều Diệp là người duy nhất có xuất thân từ trường y trong số các ứng viên, nhưng cũng là người có biểu hiện tốt nhất trong vòng phỏng vấn. Trong lòng Vu Mẫn đã có quyết định.
Kiều Diệp rũ mắt cười, che giấu cảm xúc trong lòng. Cô chỉ là một người bình thường, chưa bao giờ là học bá. Năm năm đại học liều mạng như thế cũng chỉ vì nghĩ sau này sớm muộn gì cũng sẽ cần.
Bởi vì có âm mưu, cho nên vừa tốt nghiệp đã ứng tuyển vào Hạ thị, cô cũng không thể trả lời như thế được.
Bên ngoài có người gõ cửa, cô nhân viên trẻ tuổi vội vã chạy vào, thầm thì gì đó vào tai Vu Mẫn, sắc mặt Vu Mẫn lập tức thay đổi. Cô thu dọn đồ trên bàn, đứng lên, nói với Kiều Diệp: ”Cô Kiều, tôi có cuộc họp khẩn, hôm nay chúng ta tạm dừng ở đây nhé. Chúc mừng cô thông qua phỏng vấn, gia nhập Hạ thị.”
Cô duỗi tay ra, Kiều Diệp nhanh chóng nắm lấy: ”Cảm ơn chị. Nhưng mà…. Có phải đã xảy ra chuyện gì không, tôi giúp được gì không?”
Kiều Diệp có một người mẹ hỉ nộ ái ố bất thường, từ nhỏ cô đã học cách nhìn mặt đoán ý, cho nên cô có thể dễ dàng nhìn ra lo lắng trên khuôn mặt Vu Mẫn lúc này.
Vu Mẫn thở dài, đã quyết định tuyển vào, cũng không phải là người ngoài nữa: ”Hạ tổng triệu tập các cấp cao trong công ty để mở họp. May mắn chúng ta phỏng vấn xong rồi, nếu không không biết phải để cô chờ đến khi nào.”
”Sao lại thế ạ? Tôi nghe nói Tiểu Hạ tổng rất kỷ luật trong thời gian, thậm chí không khuyến khích nhân viên tăng ca mà.”
Chủ tịch Hạ Chính Nghi vừa mới về hưu, giao công ty lại cho cháu trai Hạ Duy Đình. Vì để phân biệt giữa hai cô cháu, cả nhân viên và truyền thông đều gọi Hạ Duy Đình là Tiểu Hạ tổng.
Chẳng qua trong lời Kiều Diệp lúc này, hàm chứa một chút khinh thường. Trong mắt cô, công tử nhà giàu sinh ra đã ngậm thìa vàng dù có ưu tú cũng đâu có gì đáng kiêu ngạo, vốn là lẽ thường tình thôi.