[Hoàn Thành]Biết Chăng Tương Tư Tận Xương Cốt- Phúc Lộc Hoàn Tử - Chương 73: Người hát đoạn kết cho ai (phần cuối)
- Metruyen
- [Hoàn Thành]Biết Chăng Tương Tư Tận Xương Cốt- Phúc Lộc Hoàn Tử
- Chương 73: Người hát đoạn kết cho ai (phần cuối)
Dung Chiêu nhìn bộ chuông lục lạc treo đầu giường em bé, bật công tắc, thanh âm leng keng vang vọng cả căn nhà trống.
Giang Khương cùng anh kê giường em bé trong phòng cho khách, cùng anh nấu cơm, cùng anh xem phim, cùng anh hoan ái, và cả chuyện ngày hôm qua, tất cả đã xa xôi không thể với tới.
Mãi đến khi Dung Chiêu phát hiện tinh thần mình uể oải đến mức không đi làm nổi, anh mới nhận ra có gì đó bất ổn. Anh lái xe đến Hạ thị tìm Giang Khương, có lẽ bọn họ có thể bình tĩnh ngồi lại nói chuyện, tìm ra giải pháp.
Thư ký nói cô đang tăng ca, anh đành phải lên lầu tìm cô. Cửa phòng họp không khóa, slide thuyết trình powerpoint cũng chưa tắt, dường như đã có một cuộc tranh luận gay gắt. Trong phòng chỉ có Giang Khương và một người đàn ông khác, quần áo chỉnh tề, ánh mắt chuyên chú. Hai người cùng nhìn vào màn hình laptop, Giang Khương nói liên miệng, thi thoảng ngừng lại nghe người đàn ông kia phát biểu ý kiến, ánh mắt nghiêm túc đến mức khiến người ta ghen ghét.
Mà Dung Chiêu thế nhưng nhận ra mình thật sự ghen tị. Hai người bọn họ thật gần, mùi hương trên người và cả phần cổ trắng ngần của cô đều lộ ra cho người không liên quan xem.
Không chỉ vậy, sau khi họp xong, người đàn ông kia còn đưa cô về nhà. Dung Chiêu lái xe đuổi theo, mỗi lần dừng đèn đỏ anh đều không nhịn được phỏng đoán bọn họ đang nói cái gì, có thể nào đột nhiên hôn môi luôn không….
Nghĩ thôi cũng thấy muốn nổ phổi!!!
Thế mà lúc về tới chung cư nhà Giang Khương, cô còn lưu luyến ở trên xe người kia nói chuyện cả nửa ngày vẫn chưa chịu lên nhà, cười vô cùng rạng rỡ, trên người còn khoác áo của người ta!
May mắn là cuối cùng chỉ một mình cô lên nhà, áo khoác trả lại, cũng không mời người đàn ông kia lên uống nước.
Lòng bàn tay Dung Chiêu đổ đầy mồ hôi, anh hung hăng nện một đấm vào còi xe, làm người đàn ông vẫn chưa rời đi kia giật mình.
Giang Khương về nhà cởi giày cao gót, thay quần áo, gấp đến không chờ nổi về chơi với bé con. Công chúa nhỏ hiện tại vẫn đang bò loanh quanh nhà, nhìn thấy mẹ, bé càng bò hăng say, cười khúc khích đáng yêu.
Có người ấn chuông cửa, Giang Khương ra mở, bỗng nhìn thấy Dung Chiêu.
”Anh tới làm gì?” Cô hơi lạnh nhạt.
Sắc mặt Dung Chiêu không mấy đẹp: ”Người đàn ông kia là ai?”
”Muộn rồi, anh tới đây nổi điên cái gì?”
”Mẹ nó anh hỏi em thằng đàn ông đưa em về dưới lầu là ai?!”
Dung Chiêu cao giọng, bé con đang ngồi chơi ở phòng khách cũng bị dọa sợ, oa oa khóc lớn, bảo mẫu nhanh tay ôm bé về phòng.
Giang Khương cũng không mấy dễ chịu, trong mắt có tia sáng lạnh lẽo, là loại ánh mắt chỉ có khi người mẹ bảo vệ con, cô trừng mắt nhìn anh: ”Tôi qua lại với ai cũng không liên quan đến anh, nếu anh còn lớn tiếng làm con sợ, tôi sẽ gọi bảo vệ!”