[Hoàn Thành]Biết Chăng Tương Tư Tận Xương Cốt- Phúc Lộc Hoàn Tử - Chương 71: Ngoại truyện Hạ Duy Đình (tiếp theo)
- Metruyen
- [Hoàn Thành]Biết Chăng Tương Tư Tận Xương Cốt- Phúc Lộc Hoàn Tử
- Chương 71: Ngoại truyện Hạ Duy Đình (tiếp theo)
Hạ Duy Đình thích ứng với môi trường ở bệnh viện rất nhanh.
Chuyện này cũng không có gì lạ, năm đó anh bị tai nạn xe cộ, phải nằm viện một thời gian dài, chẳng biết đâu là nhà đâu là bệnh viện nữa.
Bệnh viện, bác sĩ, y tá gì gì đó đều không hề xa lạ với anh.
Anh đi dạo trong vườn hoa, từ sau lúc nằm viện, hiếm khi được tận hưởng bầu không khí trong lành, xanh mát thế này. Chỉ cần trời không mưa, Hạ Duy Đình liền dành phần lớn thời gian ở vườn, để lại phòng bệnh trống không.
Dung Chiêu thật vất vả mới tìm được anh: ”Cậu đi đâu vậy? Điện thoại cũng không mang theo, làm tôi tìm nửa ngày!”
”Tìm tôi có việc gì?” Bệnh án lại có chỗ không ổn? Hay là trực tiếp tuyên bố bệnh tình của anh đã vào giai đoạn nguy kịch?
”Cậu không muốn xuất viện sao? Đơn xuất viện trong phòng tôi, chỉ cần một chữ ký là xong chuyện.”
Hạ Duy Đình rốt cuộc cũng giương mắt lên nhìn: ”Cậu chắc không?”
”Cậu cho rằng tôi muốn để cậu ở đây lãng phí tài nguyên lắm sao?” Dung Chiêu nổi giận: ”Nhưng chỉ dựa vào một mình cậu thì không được, cô và chú Mạnh tới đón cậu, đang ngồi chờ trên văn phòng tôi.”
Vốn không định động đậy, vừa nghe Dung Chiêu nhắc tới Hạ Chính Nghi, anh lập tức đứng lên nói: ”Đi thôi.”
Thật ra, ý nghĩ muốn rời khỏi bệnh viện của anh đã không còn mãnh liệt như trước nữa. Chứng mất ngủ lâu ngày cũng dần giảm khi ở đây. Anh ngủ rất ổn định, một giấc đến bình mình, không gặp nhiều ác mộng như anh tưởng tượng.
Có lẽ vì nơi này phảng phất hơi thở mà anh quen thuộc nhất. Là mùi tự nhiên không son phấn nước hoa thoang thoảng vào mũi, mùi của người phụ nữ nằm trong lồng ngực anh.
Cùng chung chăn gối, nhưng đồng sàng dị mộng(*).
Đồng sàng dị mộng: hiểu đơn giản là hai người cùng chung sống, nhưng không còn tình cảm, không cùng chí hướng với nhau nữa.
Văn phòng Dung Chiêu không khác mấy văn phòng hành chính bình thường là bao, nằm trên tầng cao nhất của tòa phụ, phải dùng thang máy mới lên được tới. Thang máy ở bệnh viện gần như được dùng mọi thời điểm, người chật kín, xác suất trục trặc hay quá tải cũng không phải là thấp. Ở khoản này, so với bệnh viện công lập, bệnh viện Long Đình cũng không hơn bao nhiêu. Tòa nhà phụ chỉ có một thang máy duy nhất, chờ đợi rất lâu.
”Thôi, chúng ta đi thang máy bên tòa chính, sau đó băng qua cầu nối là được.” Dung Chiêu không chờ nổi nên mang Hạ Duy Đình qua khu trị bệnh.
Cả hai tòa chính phụ đều được xây cùng lúc, tùy theo chức năng nên tòa phụ không được hoành tráng như tòa chính, nhưng giữa hai tòa có cầu bắc ngang, di chuyển qua lại cũng rất tiện.
Hiếm khi thấy Hạ Duy Đình kiên nhẫn thế này, dù sao cũng là đi ký giấy xuất viện, thanh toán khoản tiền, sau đó anh tự do trở lại.