[Hoàn Thành]Biết Chăng Tương Tư Tận Xương Cốt- Phúc Lộc Hoàn Tử - Chương 70: Người hát đoạn kết cho ai (4)
- Metruyen
- [Hoàn Thành]Biết Chăng Tương Tư Tận Xương Cốt- Phúc Lộc Hoàn Tử
- Chương 70: Người hát đoạn kết cho ai (4)
”Giúp chuyện gì?”
”Anh đồng ý đi đã.”
Dung Chiêu liếc cô: ”Lúc làm việc em cũng đàm phán kiểu này sao??”
Chẳng qua ngay cả việc cô muốn một đứa con anh cũng ”giúp” được, thì có chuyện gì mà không được: ”Được rồi, tôi đồng ý.”
Giang Khương không ngờ anh dứt khoát như vậy, cô hơi ngập ngừng: ”Cha mẹ tôi tới, thêm mấy người họ hàng nữa. Anh có thể…. đóng giả làm cha đứa bé không, đối phó với bọn họ một chút?”
Dung Chiêu nghe thấy liền tức giận: ”Đóng giả cái gì? Tôi vốn dĩ là cha đứa bé!”
Không phải anh không hiểu ý cô, cô muốn hai người giống như vợ chồng thật sự trước mặt người lớn.
Mà Giang Khương cũng biết anh hiểu: ”Rốt cuộc anh có đồng ý không?”
Loại chuyện như thế này hiển nhiên không làm khó được Dung Chiêu, anh chỉ hơi tò mò, hóa ra cô cũng có cha mẹ thân nhân, anh còn tưởng cô là trẻ mồ côi.
Trong nhà đông đúc người, cãi nhau ầm ĩ, bé con ngủ cũng không yên giấc, bảo mẫu không ngừng dỗ. Giang Khương giới thiệu qua loa, sau đó vội vã chạy về phòng xem con, để Dung Chiêu lại một mình ứng phó với cả đoàn người xa lạ.
”Cậu chính là bác sĩ Dung? Con gái tôi rất hay nhắc tới cậu.” Cha Giang Khương bước lên, bắt tay với anh, nhìn ông có nét của một thương nhân.
Mấy lời này khiến Dung Chiêu vui vẻ khó hiểu, anh cũng lễ phép đáp lại: ”Con chào cha vợ ạ.”
Mẹ Giang Khương không biết làm nghề gì, nhưng đeo rất nhiều trang sức: ”Thì ra cậu là bác sĩ Dung, hai đứa quen nhau bao lâu rồi? Đã sinh em bé đáng yêu như vậy, sao không sống chung với nhau?”
”Hai người bọn con đều bận công việc ạ, khó mà sắp xếp được thời gian ở cùng nhau. Đây cũng là ý của Giang Khương ạ.” Anh nhanh chóng trả lời, vốn dĩ anh đã sớm nghĩ đến câu hỏi này.
”Vậy sau này thế nào, có tính toán gì chưa? Con đã có rồi, chừng nào mới kết hôn?”
Cha Giang Khương vừa hỏi, bảy tám dì xung quanh liền sôi nổi phụ họa theo.
Dung Chiêu chỉ cười cười: ”Con tôn trọng ý kiến của Giang Khương.”
”Thôi thôi, loại chuyện này đàn ông vẫn phải làm chủ.” Mẹ Giang Khương chen vào: ”Giang Khương nhà cô hơi trầm tính, chuyện gì cũng giữ ở trong lòng. Có lẽ con bé cũng muốn kết hôn lắm rồi nhưng ngại nói thẳng đó, cháu phải chủ động chứ!”
Giang Khương vừa lúc bước ra, nghe thấy câu này cô không nhịn được than thở: ”Mẹ, đừng có nói bừa nữa.”
”Nói bừa cái gì? Đã sinh bé con đáng yêu như vậy, không kết hôn thì làm sao coi được? Lần này mẹ tới đây, ngoại trừ đến nhìn mặt cháu ngoại thì tiện thể bàn luôn chuyện hôn sự của con đó, nhiều người dễ quyết định.”
Hóa ra đây là lý do vì sao nhiều họ hàng tới như vậy, bọn họ còn phải gánh vác ”trọng trách” trên vai nữa.
Cha Giang Khương xua xua tay: ”Bà đừng tự quyết định cho bọn nhỏ, tôi muốn nghe ý kiến của con.”