[Hoàn Thành]Biết Chăng Tương Tư Tận Xương Cốt- Phúc Lộc Hoàn Tử - Chương 69: Người hát đoạn kết cho ai (3)
- Metruyen
- [Hoàn Thành]Biết Chăng Tương Tư Tận Xương Cốt- Phúc Lộc Hoàn Tử
- Chương 69: Người hát đoạn kết cho ai (3)
Cô càng tức giận, Dung Chiêu càng cho rằng mình đoán đúng. Anh muốn mắng cho cô tỉnh ra, nhưng rồi lại cảm thấy chính bản thân anh cũng không có tư cách.
Còn không phải vì không buông Kiều Diệp xuống được, bực bội với chính mình, nhất thời khó nhịn mới lên giường với Giang Khương hay sao.
Đứa bé trong bụng cô, anh phải gánh một phần trách nhiệm to lớn.
Không cần phải nói, bọn họ lại rời đi không mấy vui vẻ. Kể từ hôm đó, Dung Chiêu không gặp lại Giang Khương trong khoảng thời gian dài. Tính thử, thấy sắp tới ngày sinh, anh nghĩ ít nhất mình cũng nên gọi điện hỏi han đôi câu. Thế nhưng mãi tới lúc bấm số anh mới nhận ra mình không có số cá nhân của cô, đành phải gọi cho số bên Hạ thị.
”Xin lỗi, Giang tổng rất bận, nếu không hẹn trước tôi không thể chuyển máy được. Anh là ai, cứ để lại tin nhắn, tôi sẽ chuyển cho cô ấy.”
Vẫn luôn là kiểu trả lời máy móc như thế này. Dung Chiêu hậm hực cúp máy, ”anh là ai” quả thật là một vấn đề vô cùng nhạy cảm.
Tại sao lại bận đến vậy? Tuy Hạ Duy Đình đi Canada chữa mắt, giao công ty lại cho cô, nhưng không phải nói có người giúp đỡ hay sao?
Sớm biết như vậy, anh nên phản đối kịch liệt lúc Hạ Duy Đình đưa ra quyết định.
Tính tình Dung Chiêu nóng nảy, gọi điện phàn nàn với bạn tốt Hạ Duy Đình, ngờ đâu cậu ta vừa phục hồi thị lực cũng không khá hơn anh là bao.
”Kiều Diệp đi rồi.”
Dung Chiêu ngẩn ra: ”Đi đâu?”
”Châu Phi, Nam Mỹ… Bất cứ nơi nào cần cô ấy, trừ tôi.”
”Sao lại như vậy, em ấy sẽ không vô lý bỏ cậu lại đâu. Có phải căn bệnh di truyền kia… có kết quả không tốt?”
Hạ Duy Đình bất đắc dĩ cười cười: ”Làm gì có căn bệnh di truyền nào? Cô ấy căn bản không phải con ruột của Kiều Phượng Nhan. Nhưng đúng lúc phát hiện khối u trong buồng trứng, cô ấy bỏ đi mà không thèm xác nhận lại.”
Dung Chiêu buông điện thoại xuống, trong lòng ngổn ngang những cảm xúc phức tạp. Là trùng hợp, hay oái ăm, nhân sinh đôi lúc thật hoang đường, có lẽ tình huống của anh và Giang Khương cũng không tệ lắm.
Lúc này anh mới sực nhớ, mình muốn xin số cá nhân của Giang Khương. Nhưng gọi mấy cuộc nữa không thấy Hạ Duy Đình bắt máy, dù sao cậu ta vẫn là bệnh nhân mới chữa khỏi, cần được nghỉ ngơi.
Thế nhưng anh không ngờ, Giang Khương chủ động gọi điện cho anh. Ngày đó anh đi ngủ sớm, trong mộng mơ hồ thấy dường như có bé trai, kéo tay anh chơi xếp gỗ, anh không chịu, đứa bé dùng khối gỗ ném vào người anh, bướng bỉnh quơ tay quơ chân.
Anh miễn cưỡng tỉnh giấc, mới phát giác điện thoại bên người đã reo từ lúc nào, là một dãy số xa lạ gọi đến. Nếu là ngày thường anh sẽ không nhận vì sợ lừa đảo, không hiểu sao lúc này, trực giác khiến anh nhấn nút nghe.
”Dung Chiêu…” Anh nghe thấy đầu bên kia truyền đến thanh âm nỉ non, nghẹn ngào: ”Anh ở đâu, tới giúp tôi một chút được không…. Hình như… tôi sắp sinh.”