[Hoàn Thành]Biết Chăng Tương Tư Tận Xương Cốt- Phúc Lộc Hoàn Tử - Chương 64: Đáp án
- Metruyen
- [Hoàn Thành]Biết Chăng Tương Tư Tận Xương Cốt- Phúc Lộc Hoàn Tử
- Chương 64: Đáp án
Thế nhưng Kiều Diệp không ngờ rằng ngay lúc này cô lại gặp Diệp Triều Huy.
Hạ Duy Đình muốn ăn cam tươi, cô lái xe đến siêu thị mua, lúc trở về bỗng thấy một bóng dáng quen thuộc trong phòng bệnh của Hạ Duy Đình, thế mà lại là Diệp Triều Huy.
Cô sửng sốt, hoàn toàn không nghĩ ra lý do vì sao anh ta có mặt ở đây. Chuyện đi Canada cô chỉ nói với Thẩm Niệm Mi và Tô Dĩ, bạn bè cô không nhiều lắm, đáng để tin tưởng cũng chỉ có hai người họ.
Hay là Niệm Mi cũng tới, sao không thấy cô ấy đâu?
Kiều Diệp nín thở đứng ngoài cửa, Diệp Triều Huy vẫn giữ bộ dáng điềm tĩnh như thuở nào, chỉ là trên mặt có vương chút nét u sầu, buồn bã. Trước nay chưa từng thấy anh như vậy bao giờ.
Mấy tháng ngắn ngủi, anh dường như đã không còn giống trước kia nữa, nhưng rốt cuộc không giống ở đâu, Kiều Diệp không nói rõ được.
Cô chỉ tò mò anh tới đây làm gì, giữa anh và Hạ Duy Đình có gì để nói?
Cách một cánh cửa, cô không nghe rõ hai người nói gì bên trong, nhưng nhìn vẻ mặt của Hạ Duy Đình, tuy rằng mím môi có vẻ nghiêm túc, nhưng bả vai thả lỏng, hiển nhiên không phải đang khó chịu.
Cô không bước vào, chờ Diệp Triều Huy nói chuyện xong. Lúc anh đến chỗ chờ thang máy, cô gọi một tiếng.
Diệp Triều Huy cũng không ngờ sẽ gặp cô ở đây, anh hơi nhướng mày: ”Tôi còn tưởng cô vẫn đang đi siêu thị.”
Hóa ra Hạ Duy Đình đã sớm biết anh ta sẽ tới, nên cố ý để cô tránh mặt.
Cửa thang máy khép lại, Kiều Diệp đứng bên cạnh anh, nói: ”Anh tới đây làm gì?”
”Những gì muốn nói tôi đã nói rõ ràng với Hạ Duy Đình, cô trực tiếp hỏi anh ta thì hơn.”
”Tôi sẽ hỏi, nhưng anh chưa bao giờ làm chuyện gì mà không có lợi cho bản thân. Tôi chỉ muốn biết liệu rằng chúng tôi ở bên đây xa xôi ,còn gì để anh hưởng lợi?”
Diệp Triều Huy cười đến chua xót: ”Xem ra hai người đều hiểu tôi rất rõ”
Anh nói, trên mặt mang theo bất đắc dĩ, Kiều Diệp chưa từng thấy anh như vậy bao giờ, thế nên lòng cô chùng xuống: ”Xảy ra cái gì rồi? Niệm Mi đâu, sao không đi với anh?”
”Quả thật xảy ra một ít chuyện, nhưng sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của cô đâu.” Diệp Triều Huy nhìn cửa thang máy sáng bóng, như ngăn cách hai thế giới trong ngoài: ”Cha tôi đột quỵ, lần này rất nghiêm trọng, bác sĩ nói tình hình không khả quan lắm. Còn Niệm Mi…”
Vừa nhắc tới Thẩm Niệm Mi, thang máy ”đinh” một tiếng mở ra, che giấu sự khác thường của Diệp Triều Huy. Kiều Diệp đuổi theo anh: ”Này, còn chưa nói xong mà.”
Diệp Triều Huy dừng bước, quay lại, anh nhìn dòng người vội vã trong sảnh bệnh viện: ”Xem ra cô thật sự không gọi nổi hai tiếng anh trai. Trước kia tôi vẫn luôn bài xích chuyện mình có em gái là cô, là con của Kiều Phượng Nhan, mang họ Kiều….” Anh khẽ thở dài: ”Nhưng mà hiện tại tôi mới hiểu, chúng ta không có duyên làm anh em. Nhưng thế nào bây giờ, tôi ngược lại càng hi vọng cô là em gái tôi, chúng ta có thể như một gia đình bình thường.”