[Hoàn Thành]Biết Chăng Tương Tư Tận Xương Cốt- Phúc Lộc Hoàn Tử - Chương 62: Ấm áp
Hạ Duy Đình gật đầu, chỉ còn lại anh cùng Dung Chiêu ngồi đối mặt, tuy rằng không nhìn thấy, nhưng anh có thể cảm nhận được Dung Chiêu cứng đờ cả người.
”Còn ngây ra làm gì, qua đó xem một chút, hoặc là ăn xong cơm rồi về đi. Hôm nay cậu tới đây vì cái gì, chẳng lẽ không phải Giang Khương sao?”
”Cậu biết rồi à?”
Hạ Duy Đình vô cùng bĩnh tĩnh: ”Không chỉ mỗi tôi, ngay cả Kiều Diệp cũng đã biết. Hai người vừa gặp nhau đã nổi lên sóng ngầm mãnh liệt, ai nhìn vào cũng có thể đoán được.”
Dung Chiêu hơi suy sụp: ”Một lần bốc đồng, ai biết lại thành ra thế này. Cậu cảm thấy tôi nên làm thế nào đây?”
”Từ góc độ một người đàn ông, tôi đương nhiên cảm thấy cậu nên chịu trách nhiệm. Nhưng cậu cũng biết, tình huống của tôi còn phức tạp hơn cậu gấp trăm lần, chuyện tình cảm… chưa bao giờ đơn giản như một cộng một bằng hai.”
Giang Khương chạy vọt vào nhà vệ sinh, nôn thốc tháo trên bồn rửa tay, cô ăn không bao nhiêu, suýt nữa nôn hết cả dạ dày ra.
”Không sao chứ?” Kiều Diệp đứng đằng sau, khẽ vỗ lưng Giang Khương, đưa cho cô tờ khăn giấy: ”Muốn uống nước không?”
Mãi đến khi dạ dày rỗng tuếch, không nôn nổi nữa, Giang Khương mới há miệng thở dốc, cố nén cảm giác khó chịu, nghẹn giọng nói: ”Muốn… Cảm ơn.”
Kiều Diệp bưng ghế tựa lên cho Giang Khương, ở lại đợi trong phòng vệ sinh, phòng khi cô ấy vẫn không thoải mái, muốn nôn tiếp.
Giang Khương uống hai hớp nước ấm liền cảm thấy tốt lên, cô giơ ly thủy tinh trong tay lên: ”Là nước chanh nóng à?”
”Phải, tôi biết phản ứng lúc mang thai sẽ khiến cô không thoải mái, canh bổ cũng hơi dầu mỡ, nên tôi pha một chút nước chanh giúp cô đỡ ngấy.”
Giang Khương không nhịn được cảm khái: ”Không hổ là bác sĩ, còn là bác sĩ thu phục được Hạ Duy Đình, cô thật sự rất tinh tế. Nếu là tôi…” Cô cười tự giễu: ”Có lẽ tôi chỉ thích hợp với loại chuyện trên thương trường, đối với chuyện chăm sóc người khác, thậm chí là chăm sóc bản thân mình, tôi làm không tốt chút nào.”
Kiều Diệp cười cười: ”Cô kết luận không phải hơi sớm hay sao. Chờ khi đứa bé ra đời, cô nhất định sẽ là một người mẹ tốt. Làm gì có ai sinh ra đã tài giỏi thứ gì đâu? Tôi cũng vậy thôi, chậm rãi học tập, trước kia ở bên Hạ Duy Đình hai năm, không tài nào chịu nổi tính tình của anh ấy, còn phiền hơn cả phụ nữ mang thai.”
Nói xong hai người đều cười rộ lên, trong mắt Giang Khương có tia sáng: ”Thế nên mới nói, cô là người thích hợp nhất với anh ấy.”
Kiều Diệp cũng không phủ nhận: ”Chúng tôi rất may mắn, có thể gặp được nhau.”
Giang Khương lẳng lặng nhìn cô: ”Bệnh di truyền của cô có cách nào trị liệu không?”
Cô lắc đầu: ”Còn tùy theo tôi lựa chọn thế nào. Khả năng cao nhất là cắt bỏ…. Có lẽ tôi không thể làm mẹ được nữa.”