[Hoàn Thành]Biết Chăng Tương Tư Tận Xương Cốt- Phúc Lộc Hoàn Tử - Chương 58: Em còn có anh
- Metruyen
- [Hoàn Thành]Biết Chăng Tương Tư Tận Xương Cốt- Phúc Lộc Hoàn Tử
- Chương 58: Em còn có anh
Kiều Diệp tỉnh giấc, phát hiện mình đang nằm trong phòng nghỉ của y tá.
Hạ Duy Đình ngay lập tức nhận ra cô tỉnh, anh khẽ nắm tay cô: ”Em tỉnh rồi?”
Cô giật mình, theo bản năng rụt tay lại, nhưng bị anh nắm chặt: ”Là anh, đừng sợ.”
Cảm nhận hơi ấm nơi bàn tay, cô dần an ổn. Bàn tay người đàn ông to lớn mềm mại, không một chút lạnh lẽo.
Cô ngẩn ngơ nhìn anh, bởi vì Hạ Duy Đình không nhìn thấy, nên sốt ruột lên tiếng: ”Kiều Diệp?”
Kiều Diệp rốt cuộc cũng khóc, từ từ nức nở, nước mắt thấm ướt bờ mi làm nhòe đi cả người trước mặt, môi không ngừng run rẩy, cuối cùng cô bật khóc thành tiếng, vùi đầu vào lồng ngực anh, ôm thật chặt.
Anh khẽ vỗ lưng cô, không nói một lời, mặc cho hàng nước mắt tuôn trào thấm ướt áo mình, trên ngực một mảnh lành lạnh.
Mãi đến khi cô khóc mệt lả, chỉ còn thanh âm khụt khịt, anh mới nói: ”Như vậy mới phải, muốn khóc thì cứ khóc đi, khóc trước mặt anh.”
Cần gì gồng mình che giấu, thừa nhận những đau đớn trong lòng, tránh cho sau này càng thêm bi thương.
Kiều Diệp nằm trong ngực anh, thút thít: ”… Bà ấy mất rồi…”
”Ừ, mất rồi. Những gì em có thể làm đều đã làm, sau này không cần phải sống với gánh nặng nữa.” Nhớ lại lúc Kiều Phượng Nhan mất vẫn không buông tay Kiều Diệp, anh mím chặt môi.
Kiều Diệp ngất xỉu, có lẽ không chỉ bởi vì nỗi đau mất đi người thân mà còn vì quá kiệt sức. Kiều Phượng Nhan mất bao nhiêu công sức để nuôi Kiều Diệp? Thế nhưng cuối cùng cũng vì bổn phận con cái, cô phải chăm sóc, phụng dưỡng, chấp nhận bị lợi dụng với những thứ chấp niệm đó, hơn nữa còn phải đi thu dọn mọi chuyện.
Hiển nhiên, chuyện hậu sự cũng do cô lo liệu.
”Niệm Mi đâu rồi?” Kiều Diệp vực dậy tinh thần, cô vẫn còn chuyện chưa nói cùng Niệm Mi.
”Ở bên ngoài, cô ấy cũng đang đợi em tỉnh dậy.”
Hai người phụ nữ, một trong một ngoài, đều ngốc như nhau.
Sau lúc Kiều Diệp ngất xỉu, Hạ Duy Đình mượn một phòng nghỉ của y tá để mang cô vào. Thi thể của Kiều Phượng Nhan đang được vận chuyển về nhà xác, chờ người nhà làm thủ tục hỏa táng. Kiều Diệp là người thân duy nhất được công nhận theo pháp luật, cho nên mọi chuyện vẫn đang đợi cô giải quyết.
Cô vốc nước rửa mặt rồi nắm tay Hạ Duy Đình cùng đi ra ngoài, không thấy Thẩm Niệm Mi đâu, chỉ có Diệp Triều Huy đang ngồi chễm chệ ngoài ghế chờ. Nhìn thấy cô, anh ta đứng lên nói: ”Tỉnh rồi? Có cần gọi bác sĩ không?”
Cô lắc đầu: ”Tôi là bác sĩ, không cần thiết. Niệm Mi đâu rồi?”
”Cô ấy ra ngoài nghe điện thoại một lát.”
Sụ thân mật bất ngờ của anh làm Kiều Diệp nhíu mày, cô nhìn anh một lúc lâu rồi mới lên tiếng: ”Diệp Triều Huy, mẹ tôi mất rồi.”