[Hoàn Thành]Biết Chăng Tương Tư Tận Xương Cốt- Phúc Lộc Hoàn Tử - Chương 54: Cha mẹ
- Metruyen
- [Hoàn Thành]Biết Chăng Tương Tư Tận Xương Cốt- Phúc Lộc Hoàn Tử
- Chương 54: Cha mẹ
”Bác sĩ Kiều, ngoài cửa có người tìm cô.” Y tá trực ban đẩy cửa bước vào, nhỏ giọng đánh thức Kiều Diệp.
Dung Chiêu đặc biệt dặn dò qua, Kiều Diệp là người một nhà, thế nên hãy chiếu cố hết sức cho Kiều Phượng Nhan ở bệnh viện. Kiều Phượng Nhan tuy là một bệnh nhân đầy phiền toái, nhưng Kiều Diệp vẫn luôn cư xử đúng mực, xem mình như thành viên của bệnh viện Long Đình, đối xử với mọi người đều rất lễ phép.
Lòng hiếu thảo của Kiều Diệp ai ai cũng nhìn thấy, thế nên y tá mỗi lần đến đều phải cẩn thận không đánh thức Kiều Phượng Nhan. Bởi mỗi khi bà thức dậy liền ầm ĩ rút ống truyền nước, hất tung mọi đồ vật xuống bàn, mấy người đến giữ bà cũng không ngăn được.
Kiều Diệp đến bàn y tá ngủ một lúc, mà cũng không thể gọi là ngủ, trong mơ ngột ngạt những hình ảnh kỳ quái khiến cô không thể yên giấc. Người đã mệt lả, nhưng tỉnh dậy chẳng tài nào thư thái nổi.
Ngoài cửa là tài xế Lưu của Hạ Duy Đình: ”Bác sĩ Kiều, Hạ tiên sinh bảo tôi đến đón cô.”
Hai ngày liền cô đã không trở về, có phải quá tắc trách với nhiệm vụ bác sĩ gia đình hay không.
Cô cười cười, hơi có ý xin lỗi: ”Thật ngại quá đã để chú phải tới đây một chuyến, phiền chú nói với anh ấy là tối nay cháu sẽ tự trở về, mẹ cháu tỉnh lại mà không có người bên cạnh sẽ phiền phức lắm.”
Nếu buổi tối tình huống tốt đẹp, Kiều Phượng Nhan an giấc ngủ say, cô có thể tạm thời rời đi, sáng sớm mai lại đến.
Tài xế Lưu biết cô có điểm khó xử, nên ông vẫn cung kính đáp: ”Hạ tiên sinh cũng tới, đang chờ ở trong xe thưa cô.”
Kiều Diệp ngẩn ra: ”Anh ấy cũng tới?”
Hạ Duy Đình ngồi ở hàng ghế sau, khi Kiều Diệp mở cửa bước vào, khóe môi anh nhếch lên: ”Anh còn tưởng đến thời gian xuống lầu em cũng không có chứ.”
”Sao anh lại tới đây?”
”Nhớ em, cho nên tới.”
Cô hiếm khi thấy anh nói thẳng như vậy, thế nên hơi sửng sốt, chỉ có thể đáp: ”Em xin lỗi.”
”Muốn xin lỗi anh, vậy cùng nhau ăn cơm đi.”
Kiều Diệp nhìn đồng hồ: ”Mẹ em còn chưa tỉnh lại, hơn nữa vẫn chưa tới giờ cơm tối mà.”
”Vẫn còn hai tiếng rưỡi, đủ để em trấn an bà ta rồi.” Đôi mắt anh không nhìn thấy, nhưng vẫn vô cùng sáng: ”Kiều Diệp, bà ta đã không còn là con nít, không cần em mãi kề bên như vậy nữa.”
Kiều Diệp rũ mắt cười: ”Bây giờ thế nào thì có gì quan trọng nữa đâu, bà ấy cũng chẳng còn bao nhiêu ngày.”
Cô là bác sĩ, đối với sự trôi đi của sinh mệnh vẫn luôn nhạy cảm. Mấy ngày nay, cô cứ nghĩ sự sống của Kiều Phượng Nhan bây giờ tựa như ánh chiều tà le lói cuối cùng trước khi mặt trời dần lặn mất.
Hạ Duy Đình rất không cao hứng, anh không thích cô tiêu cực thế này, đây không phải là Kiều Diệp mà anh vẫn luôn quen thuộc. Hơn nữa không biết có phải ảo giác của anh hay không, anh cảm thấy mấy ngày nay dường như cô đang tránh mặt mình, có chuyện gì không muốn anh biết chăng?