[Hoàn Thành]Biết Chăng Tương Tư Tận Xương Cốt- Phúc Lộc Hoàn Tử - Chương 53: Không dễ dàng gì
- Metruyen
- [Hoàn Thành]Biết Chăng Tương Tư Tận Xương Cốt- Phúc Lộc Hoàn Tử
- Chương 53: Không dễ dàng gì
”Một mình anh chạy tới đây… bởi vì chuyện này sao?” Kiều Diệp ngồi xổm xuống, áp mặt lên mu bàn tay anh: ”Anh biết em lo lắng cho anh lắm không? Hai ngày qua em không ngủ được, sức lực cạn kiệt, nhưng chưa tìm thấy anh, em không yên tâm…”
Không phải cô trách anh, chỉ là cô sợ hãi. Cô biết anh sẽ không làm chuyện gì dại dột, nhưng chung quy đôi mắt anh nhìn không thấy, nếu cô đến muộn một chút, hoặc lỡ không tìm được anh, nhỡ đâu xảy ra chuyện?
Hạ Duy Đình vuốt tóc cô, kéo cô lên, ôm vào lòng, anh gục đầu lên thân thể mềm mại của Kiều Diệp: ”Có phải anh đã làm sai rồi hay không?”
Kiều Diệp biết anh đang nói đến chuyện gì, cô vòng tay ôm anh, lắc đầu nói: ”Không phải anh sai, chẳng ai trách anh đâu… Đừng chuyện gì cũng ôm đồm hết vào mình. Cô anh cũng sẽ không nghĩ như vậy.”
Hạ Duy Đình khép mắt lại, vốn dĩ, anh cũng đã mỏi mệt đến chẳng còn chút sức lực nào.
Kiều Diệp ở lại với anh suốt một đêm, sáng hôm sau tỉnh dậy, anh mới hỏi: ”Làm sao em tìm được nơi này?”
”Trực giác. Tất cả những chỗ anh có thể đến ở Hải thành em đều đã tìm qua, dù sao cũng chỉ còn mỗi chỗ này. Không ai khác biết, anh cũng chưa bán căn nhà đi, cho nên em nghĩ anh đang ở đây.”
Hai người không hẹn mà cùng nhớ về ngày đầu gặp mặt, cô đã đòi giảm giá phòng ở.
Anh cười cười: ”Nhắc mới nhớ, căn nhà này hiện tại vẫn thuộc về em.”
Kiều Diệp bưng thau nước tới giúp anh lau mặt rửa tay, cô hơi ngẩng đầu lên: ”Không, là của hai chúng ta.”
”Anh không nghĩ em vẫn còn giữ chìa khóa.”
Cô dùng khăn mềm lau khô nước trên bàn tay cho anh: ”Em vẫn luôn nghĩ, có lẽ một ngày sẽ trở về xem sao. Không phải anh cũng nhớ mãi không quên đấy ư?”
Cô đặt chìa khóa xâu trong dây chuyền vào lòng bàn tay anh: ”Lúc đó anh đưa cho em, em vẫn luôn cất giữ.”
Nhiều lần chuyển nhà, Kiều Diệp giống như dân du mục không có chỗ ở cố định, hành lý mang theo càng lúc càng ít. Cô chỉ giữ lại những gì quan trọng nhất, không nghĩ tới thời khắc mấu chốt, nó cũng có thể phát huy công dụng,
Tựa như cô không hề nghĩ sẽ có cơ hội trở về căn nhà này, mọi thứ vẫn mới tinh, chỉ phủ một lớp bụi mỏng của thời gian, thổi nhẹ liền bay đi hết.
Anh cùng cô ngủ trên chiếc giường kingsize màu đỏ tía, vỏ gối thêu đôi uyên ương hí thủy, có hơi buồn cười, nhưng vẫn vô cùng hạnh phúc.
Đây là phòng tân hôn của cô và anh.
Hạ Chính Nghi đã đích thân mua tất cả, như bao bậc phụ huynh khác. Cả đời bà không kết hôn, nhưng chuyện đó cũng không làm giảm sự nhiệt tình bà dành cho hôn lễ của cháu trai mình. Lúc mua giường này, bà còn nói sẽ rải đậu phộng cùng táo đỏ, ngụ ý sớm sinh quý tử.
Kiều Diệp khi đó cười thẹn thùng, sắc mặt tươi rói như hoa hồng buổi sớm, cô nhẹ giọng: ”Vậy không phải khi ngủ sẽ rất cấn lưng sao…”