[Hoàn Thành]Biết Chăng Tương Tư Tận Xương Cốt- Phúc Lộc Hoàn Tử - Chương 5: Không muốn lừa dối anh
- Metruyen
- [Hoàn Thành]Biết Chăng Tương Tư Tận Xương Cốt- Phúc Lộc Hoàn Tử
- Chương 5: Không muốn lừa dối anh
Anh không biết thời gian có thể thay đổi một người nhiều như thế nào. Kiều Diệp từ không ăn khổ qua trở thành người chỉ ăn một phần khổ qua xào trứng cho bữa trưa. Chỉ mới qua 3 năm ngắn ngủi.
Thời điểm đuổi cô đi, anh không đưa cô một khoản tiền nào. Cô nghèo trắng hai tay, không cách nào tiếp tục ở lại địa phương đó. Có lẽ mấy năm nay sinh hoạt túng quẫn, cô phá lệ tiết kiệm. Cắt xén khẩu phần ăn, quần áo cũng ăn mặc đơn giản mộc mạc, ngoại trừ áo blouse cũng chỉ mặc áo thun trơn hay sơ mi caro; tan tầm chỉ đi xe điện ngầm hoặc xe buýt; để thuận tiện làm việc, chân cô chỉ mang giày đế bằng đen trắng.
Ai mà tưởng tượng được, năm đó Kiều Diệp không mang giày cao gót nhất định không ra cửa, ôm cổ anh làm nũng. Nơi ở của anh, từng cố ý khảm hai tủ giày ở huyền quan, trưng bày những đôi cao gót cô yêu thích nhất, ánh đèn lấp lánh, tỏa sáng trên mặt kính pha lê, tựa như một hàng tác phẩm nghệ thuật.
Cho đến khi cô rời đi, anh vứt tất cả, niêm phong chúng lại.
Khi đó cô yêu giày cao gót biết bao, mang giày 10 phân vẫn có thể bước đi như bay, đứng trên du thuyền vô cùng vững vàng.
Khi đó Kiều Diệp khác bây giờ biết bao, Hạ Duy Đình chợt nghĩ, anh chưa bao giờ hiểu rõ về cô.
Cho nên anh không cao hứng- mà lẽ ra anh nên cao hứng, tựa như những mẫu truyện cười trên mạng, khoảnh khắc cửu biệt trùng phùng, bạn vẫn tốt đẹp, còn người kia thì không.
Thấy cuộc sống cô không như ý, lẽ ra anh nên vui sướng khi cô gặp họa, ước nguyện thành thật.
Nhưng trên thực tế anh lại không.
Anh chỉ thấy bi ai. Thời điểm cô phủ nhận rằng đã lừa dối anh, anh coi như không quen biết cô.
Tan tầm, Kiều Diệp ra cửa hông bệnh viện bắt xe, thời gian này có hơi khó để bắt taxi, bình thường cô đều ngồi phương tiện công cộng hay tàu điện ngầm. Mấy khi được sống xa xỉ một hồi, nhờ cả vào vết phỏng canh trên chân. Tuy nhiệt độ cũng không phải quá cao, cũng kịp thời xử lý bằng nước muối sát khuẩn, nhưng vẫn rộp lên một lớp, di chuyển bất tiện, khập khiễng.
Cô xách theo cái túi, đứng bên đường một lúc. Có chiếc Porsche chạy ngang qua mặt, bỗng lùi xe về, cửa xe lộ ra một khuôn mặt đàn ông ngả ngớn, xa lạ: ”Bác sĩ Kiều muốn đi đâu? Tôi đưa em đi.”
Anh ta mang kính râm, Kiều Diệp căn bản không nhận ra là ai. Ở gần bệnh viện không phải bệnh nhân có lẽ cũng là người nhà bệnh nhân. Mỗi ngày tiếp xúc nhiều như vậy, cô không thể nhớ rõ.
Cô xua xua tay nói cảm ơn, người nọ lại không chịu buông tha: ”Em không nhớ tôi sao? Tháng trước tôi là bệnh nhân của em, ngộ độc rượu, nửa đêm khám gấp.”
Nghe anh ta nói vậy, Kiều Diệp thế nhưng nhớ ra. Thật ra không ít ca ngộ độc rượu khám gấp, có điều người này là nửa đêm từ quán bar đưa thẳng tới bệnh viện. Nửa đêm canh ba vài chiếc Porsche cùng Ferrari đậu dưới bệnh viện, tài xế ai cũng đều say đến ngã trái ngã phải.
Kiều Diệp hận nhất loại người đã say rượu còn lái xe, đã không quý trọng sinh mạng chính mình, còn uy hiếp cả tính mạng những người vô tội khác. Cứu anh ta là chức trách bác sĩ, ngoại trừ lần đó, cô không bao giờ nghĩ mình sẽ giao tế với loại người này, mặc kệ anh ta có bao nhiêu tiền tài, quyền lực.