[Hoàn Thành]Biết Chăng Tương Tư Tận Xương Cốt- Phúc Lộc Hoàn Tử - Chương 48: Tránh xa
- Metruyen
- [Hoàn Thành]Biết Chăng Tương Tư Tận Xương Cốt- Phúc Lộc Hoàn Tử
- Chương 48: Tránh xa
Hạ Duy Đình cùng Kiều Diệp lên xe, chạy đến Duy viên.
Kiều Diệp do dự mãi: ”Hay thôi em không vào nhé. Chút nữa anh chúc Tết xong, ăn bữa cơm rồi gọi cho em, em đến đón anh.”
Hạ Duy Đình nhíu mày: ”Em thực sự nghĩ mình là tài xế rồi? Không phải lúc ở nhà đã nói xong rồi hay sao, gặp cô cứ ăn ngay nói thật là được, bà ấy có chỗ nào không thông cảm được, anh sẽ giải thích. Lỡ như bà ấy nói lời hơi khó nghe, em chỉ cần kiên nhẫn một chút. Người như Kiều Phượng Nhan em còn nhịn được không ít năm, chẳng lẽ điều bé xíu này lại không vượt qua được? Cô anh tốt hơn bà ta gấp trăm lần, em sợ gì chứ.”
”Em sợ khiến anh khó xử.” Cô nắm chặt bàn tay anh. Hạ Duy Đình kiêu ngạo như vậy, cô không muốn thấy anh cam chịu vì cô, huống hồ đối phương còn là người thân duy nhất của anh.
Nhiều năm trước là cô sai, thế nên mọi thứ hẳn phải do cô gánh vác, anh đã quá vất vả rồi.
Hạ Duy Đình kiên định: ”Anh hiện tại cũng thấy khó xử rồi, phải làm sao bây giờ? Nếu không anh ở đây với em, xe đậu ngoài cửa một lúc tự khắc sẽ có người vào báo cho bọn họ. Em muốn đợi cô phải ra tận cửa mời chúng ta vào sao?”
Kiều Diệp hết cách, đành xuống xe cùng anh. Năm ngón tay anh giữ chặt lấy cô, không một chút khoảng cách.
Hạ Chính Nghi ngồi ngoài sảnh, bà biết Hạ Duy Đình sẽ đến, chỉ là không ngờ còn mang theo Kiều Diệp. Nhìn bộ dạng thân mật của hai người cùng biểu tình cứng rắn trên khuôn mặt Hạ Duy Đình, bà lập tức hiểu rõ.
Cùng một chỗ ngã hai lần, đó là điều cấm kỵ trên thương trường. Bà đã sớm dạy cho anh, thế nhưng Hạ Duy Đình vẫn không qua nổi cửa ải Kiều Diệp này.
”Cô, chú Mạnh, cháu tới chúc Tết hai người, năm mới vui vẻ, vạn sự như ý.” Tay anh nắm lấy tay Kiều Diệp không buông, trên môi có ý cười nhàn nhạt hiếm thấy.
Kiều Diệp cũng nói theo anh: ”Hạ nữ sĩ, Mạnh tiên sinh, năm mới vui vẻ ạ.”
Sắc mặt Hạ Chính Nghi không mấy dễ coi, nhưng hôm nay là mùng 1 đầu năm, tức giận sẽ khiến năm mới không thuận lợi.
Mạnh Vĩnh Niên hòa ái hơn: ”Được rồi, mau tới đây nào. Hôm qua bọn chú đi nghỉ sớm, sau đó nghe nói cháu đã về, chỉ lo thân thể cháu không thoải mái, ở lại Gia uyển không ai chăm sóc. Không có gì là tốt rồi. Mấy khi cả gia đình có dịp tề tựu thế này, mau đi ăn cơm thôi. Hôm nay nhà bếp có chuẩn bị vài món điểm tâm kiểu Tô thành, chắc hẳn sẽ hợp với khẩu vị của bác sĩ Kiều.”
Kiều Diệp cười cười: ”Mạnh tiên sinh gọi cháu là Tiểu Kiều được rồi ạ.”
”Được, vậy cháu cũng đừng một hai gọi Mạnh tiên sinh xa lạ như vậy. Cứ gọi là lão Mạnh hoặc chú Mạnh giống Hạ Duy Đình là được.”
Ông đỡ Hạ Chính Nghi lên, thấp giọng trấn an bà mấy lời, rồi yên tĩnh ngồi xuống bàn cơm.
Chỉ có 4, 5 người ngồi cùng nhau, không có tiếng cười đùa của trẻ nhỏ, bầu không khí phi thường quạnh quẽ. Hạ Chính Nghi không nói lời nào, mọi người cũng đều trầm mặc, chỉ có hai người đàn ông thì thầm vài lời lúc gắp thức ăn.