[Hoàn Thành]Biết Chăng Tương Tư Tận Xương Cốt- Phúc Lộc Hoàn Tử - Chương 42: Tiền không thành vấn đề
- Metruyen
- [Hoàn Thành]Biết Chăng Tương Tư Tận Xương Cốt- Phúc Lộc Hoàn Tử
- Chương 42: Tiền không thành vấn đề
Kiều Diệp cùng Hạ Duy Đình trong lòng ngầm hiểu mà im lặng, bọn họ đều biết rõ Diệp Triều Huy nào phải người tùy tiện ra tay giúp đỡ như vậy. Thật là trùng hợp, có điều Kiều Diệp cũng không cần truy vấn chuyện này phát sinh như thế nào, điều không ổn nhất trước mắt chính là thái độ của Thẩm Niệm Mi đối với anh ta– loáng thoáng ngượng ngùng cùng sự tín nhiệm không chút che đậy, lúc nhìn anh ta trong mắt đều là sóng tình.
Cô chưa bao giờ thấy Niệm Mi dùng ánh mắt như vậy nhìn một người đàn ông, hiển nhiên đã xem Diệp Triều Huy thành một người đặc biệt, anh ta chắc hẳn cũng biết rõ điều đó, cũng vui vẻ tiếp nhận, nhưng chưa hề có ý định làm sáng tỏ chuyện đó.
”Đa tạ kiểm sát Diệp quan tâm.” Hạ Duy Đình mở miệng, nhàn nhạt nói: ”Tôi thấy cô Kiều cùng Thẩm tiểu thư đều đã mệt mỏi, không bằng lên xe rồi lại nói. Đã đặt phòng khách sạn chưa? Tôi có thể liên hệ thư ký đặt trước, hoặc là đến Gia uyển ở cùng với Kiều Diệp đi. Ở đó lưng chừng đồi núi, không gian vô cùng tốt, đối với thân thể của cô rất có lợi.”
Niệm Mi xua tay: ”Không cần đâu, làm phiền anh quá, anh Diệp đã sắp xếp khách sạn chu đáo rồi, cách Gia uyển cũng không xa, gặp mặt Tiểu Diệp cũng tiện.”
Diệp Triều Huy cười cười: ”Đúng vậy, đã sắp xếp hết rồi. Vừa lúc tiện đường, để tôi đưa mọi người đi, xe nhà tôi phái tới đang đậu ngoài sảnh chờ.”
Anh ta cố ý cường điệu hai từ ”nhà tôi”, Kiều Diệp dường như nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt Kiều Phượng Nhan biến hóa vi diệu. Quả nhiên, bà nhanh chóng gật đầu: ”Chúng ta ngồi xe Diệp Triều Huy đi, Kiều Diệp, con vẫn cứ nên ngồi xe Hạ tiên sinh mà về. Chờ thu xếp xong, chúng ta sẽ liên lạc lại với con.”
Giờ phút này, bà giống như quên đi Kiều Diệp mới là con ruột do bà sinh ra, cũng mặc kệ người ngoài đánh giá thái độ bỏ gần tìm xa của bà. Có điều, bà vẫn luôn thể hiện thái độ vừa lòng với Hạ Duy Đình, trước khi đi cũng không quên khách sáo khen ngợi anh vài câu: ”Hạ tiên sinh, hôm nay vất vả cho cháu rồi.”
”Đừng khách khí, cô là trưởng bối, đây cũng là điều cháu nên làm.”
Hạ Duy Đình vẫn duy trì phong thái nên có, nhưng chuyện diễn ra trước mắt, nếu anh không nhìn ra mẹ con Kiều Diệp có hiềm khích, thì đúng là không nói nổi.
”Em không có lời nào muốn nói với tôi ư?” Trên đường về, anh hỏi Kiều Diệp.
Cô ngắm nhìn khung cảnh lùi dần bên ngoài cửa kính, khẽ cười: ”Không có gì để nói cả, mẹ tôi tính tình cổ quái, ở chung không hợp.”
Anh không nhịn được châm chọc cô: ”Chỉ là không hợp ở chung với em thôi, tôi thấy bà ấy đối xử với những người khác cũng đâu tệ lắm. Ai bảo em không biết lấy lòng người khác?”
Kiều Diệp im lặng. Anh không biết, những trò tâng bốc, lấy lòng đó, cô đã sớm dùng hết, nhưng từ nhỏ tới lớn, số lần mẹ cười với cô cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Tình mẹ con máu mủ ruột thịt, không phải là điều hiển nhiên hay sao? Có lẽ duyên phận của cô với người thân thật nông cạn, thứ tình cảm mà đại đa số mọi người đều được hưởng, thậm chí còn có những người lãng phí nó, với cô chỉ là thứ tình cảm cô phải mong cầu, để rồi cuối cùng tựa như nắm cát trong tay, nắm càng chặt, giữ được càng ít.