[Hoàn Thành]Biết Chăng Tương Tư Tận Xương Cốt- Phúc Lộc Hoàn Tử - Chương 36: Tỉnh giấc mộng đẹp
- Metruyen
- [Hoàn Thành]Biết Chăng Tương Tư Tận Xương Cốt- Phúc Lộc Hoàn Tử
- Chương 36: Tỉnh giấc mộng đẹp
Thời điểm Hạ Duy Đình đuổi tới biệt thự Đoàn gia, trời đã tối. Mùa đông mặt trời lặn sớm, thật ra vẫn chưa muộn lắm, chỉ vừa mới qua giờ cơm, phòng khách bật đèn sáng trưng, chính là thời khắc ấm áp để cả nhà quây quần bên nhau.
Chỉ có Hạ Duy Đình là cô đơn lẻ loi. Mùa đông ở phía nam vẫn có hoa nở, một mảnh hoa hòe vàng chói, anh đi dọc vào theo con đường rợp bóng xanh. Xuyên qua cánh cửa rộng lớn, anh thấy Kiều Diệp ngồi quỳ gối trên thảm lót trong phòng, trong tay cầm hai món đồ chơi đùa nghịch, bên cạnh có hai đứa nhỏ cười tít mắt.
Cô mặc áo len cao cổ màu trắng, váy xám viền lông dê, tóc buông xõa sau đầu, an tĩnh ngồi trên thảm hoa văn chơi cùng bọn nhỏ, trông có vẻ dịu dàng khác thường.
Hai đứa bé, anh trai cũng chỉ mới 4, 5 tuổi, em gái giống như chưa đầy 1 tuổi, còn đang bò bò, lăn lộn bên người Kiều Diệp, kéo váy bò lên đùi cô, núm vú cao su trên miệng rơi xuống, Kiều Diệp nhặt lên, bé liền vểnh miệng hôn hôn.
Cô liền buông đồ chơi trong tay ra, ôm bé, ôm thân thể mềm mại hưng phấn vào lòng, làm mặt quỷ trêu đùa bé. Bé gái nhỏ liền cười khúc khích, tay chân mập mạp múa may lung tung, cuối cùng đặt lên hõm vai Kiều Diệp, muốn nắm lấy tóc cô. Kiều Diệp cố ý tránh né, bé càng ra sức muốn bắt lấy, chơi đến vui vẻ, bật cười khách khách, băng đô buộc nơ màu hồng trên đầu hơi rung rung.
Thân ảnh Hạ Duy Đình ẩn mình sau tán cây, ngơ ngẩn nhìn hoạt cảnh sau tấm kính, trong lòng không nhịn được mà cuồn cuộn sôi sục, phảng phất như có thanh kim sắt nhọn bên trong đó, không ngừng khuấy động, khiến lòng anh trào dâng như thủy triều, hướng thẳng đến hốc mắt mà cuộn chảy. Anh liều mạng cắn răng đè nén, rằng mình không nhìn sẽ không khổ sở, nhưng ánh mắt không cách nào dời đi nơi khác.
Anh nên vui mừng vì hang ổ của Đoạn Khinh Hồng được chọn ở một nơi thật tốt, cây xanh rợp bóng, vừa lúc che khuất bộ dạng chật vật của anh, không một ai chú ý tới anh.
Người đầu tiên phát hiện ra Hạ Duy Đình là Tiểu Đào Tô, bé ghé lên vai Kiều Diệp, vừa vặn nhìn ra góc cửa sổ nơi anh đứng, tò mò mà nhìn anh chằm chằm, mút ngón tay trong miệng, đôi mắt to tròn thuần khiết như hai viên thạch anh tím.
Hạ Duy Đình tự cảm thấy mình không thích con nít lắm, nhưng giờ khắc này, bị đôi mắt ngây thơ nhìn như vậy, trong lòng lại mềm mại muốn tan chảy.
Vợ chồng Đoạn gia nhìn thấy anh cũng không hề cảm thấy ngoài ý muốn, Tô Dĩ đón anh vào nhà, Đoạn Khinh Hồng không nhịn được cười lớn: ”Anh nói mà, cho dù em không gọi điện cho Hạ Duy Đình, anh ấy cũng tới. Chẳng qua tới hơi chậm, anh cho rằng suốt đêm qua Kiều muội không về anh ấy liền sẽ tìm tới cửa chứ, không nghĩ tới thế nhưng chậm mất một ngày.”
Hạ Duy Đình nhàn nhạt nhìn về phía Kiều Diệp, cô vẫn đang chơi cùng hai đứa bé, anh thấp giọng: ”Tối qua tôi tăng ca, không trở về Gia uyển.”
Anh cũng không biết vì sao mình lại phải giải thích, nhưng chính anh cũng cảm thấy mình tới quá muộn. Có lẽ bởi vì bây giờ anh đang cảm thấy không an toàn, giống như quá cưỡng cầu một thứ không thuộc về mình, đều luôn có cảm giác như vậy, phảng phất rằng trễ một giây một phút thôi, có thể sẽ mất nhau mãi mãi.