[Hoàn Thành]Biết Chăng Tương Tư Tận Xương Cốt- Phúc Lộc Hoàn Tử - Chương 34: Bỏ chạy trối chết
- Metruyen
- [Hoàn Thành]Biết Chăng Tương Tư Tận Xương Cốt- Phúc Lộc Hoàn Tử
- Chương 34: Bỏ chạy trối chết
Kiều Diệp ngủ dậy sau một giấc, bên gối trống không, Hạ Duy Đình cũng không thấy đâu.
Cô chịu đựng cơn đau đầu do say rượu, ngồi dậy, vốn dĩ hôm qua cô cũng không uống nhiều lắm, mọi chuyện phát sinh vẫn nhớ như in. Nhưng toàn thân vẫn rã rời đau nhức, như một cỗ máy bị tháo ra rồi lắp ghép lại, rốt cuộc thứ khiến người ta say mê vẫn là người, chứ không phải rượu.
Hạ Duy Đình tối qua đã ngủ ở đâu? Gia uyển tuy rằng có rất nhiều phòng, nhưng giường anh chọn, lại bị cô hóa tu hú đến làm tổ, vậy anh sẽ ngủ ở đâu mới có thể yên giấc?
Đầu giường có một bộ quần áo mới, màu sắc tươi sáng, làm bằng vải cotton mềm, may theo số đo của cô. Lễ phục tối hôm qua cởi ra không thấy bóng dáng đâu, có lẽ đã vào thùng rác, cô chỉ có thể mặc bộ quần áo anh chuẩn bị sẵn mới rời được khỏi phòng này.
Trên mặt bàn còn có một hộp giấy nho nhỏ, đặt lên trên quần áo của Kiều Diệp, hiển nhiên là do anh đặt, là thuốc tránh thai khẩn cấp, mới mua, còn chưa gỡ tem ra.
Cô không diễn tả nổi tâm tình của mình lúc này, chỉ cầm cái hộp kia, đứng thật lâu.
Từ trên lầu đi xuống, Hạ Duy Đình biến mất cả đêm qua đang ngồi ăn sáng, như thường lệ, anh mặc áo sơ mi cùng cà vạt windsor, trên mặt biểu tình nhàn nhạt, chuyên tâm ăn phần trứng ốp-la trên đĩa.
Vị trí đối diện anh đã dọn xong chén nĩa, chị Thu nhìn thấy Kiều Diệp xuống tới, từ phòng bếp đem ra một phần ăn sáng dinh dưỡng khác: ”Bác sĩ Kiều, chào buổi sáng!”
Mọi người đều bình tĩnh, như lẽ đương nhiên, phảng phất mỗi buổi sáng ở đây đều thế này, sáng nay chẳng qua cũng chỉ là một buổi sáng như mọi ngày mà thôi.
Dấu vết tiệc rượu ngày hôm qua đã biến mất toàn bộ, cô cũng không cần phải hỏi lúc sau khách khứa rời đi bằng đường nào, bởi tiệc rượu cũng chỉ như một giấc mộng huyễn hoặc mà thôi.
Cô ngồi đối diện Hạ Duy Đình, anh không giương mắt nhìn cô, thậm chí không một câu chào hỏi, so với trước kia còn lãnh đạm hơn. Thật ra cô cũng hoàn toàn không trông cậy vào những gì phát sinh hôm qua mà nghĩ quan hệ giữa bọn họ sẽ thay đổi, không có hy vọng, ắt sẽ không có thất vọng.
”Bữa sáng thơm quá, anh vẫn thích ăn trứng ốp-la à.” Thật lâu không cùng ngồi ăn trên một bàn, có lẽ đây là điểm khác biệt duy nhất trong buổi sáng này, cho nên cô tận dụng khả năng mà tìm đề tài trò chuyện, để hai người đối mặt với nhau cũng không quá xấu hổ.
”Anh nên ăn nhiều thêm salad, bột yến mạch đậu nành, không sử dụng sữa tươi, đặc biệt là lúc anh ho…”
”Kiều Diệp.” Anh không đợi cô nói xong đã buông dao nĩa, dùng khăn ăn lau nhẹ khóe miệng, nói: ”Đừng tưởng rằng ngủ cùng tôi, thì có thể nhúng tay vào sinh hoạt của tôi. Sự việc tối hôm qua, là phát sinh ngoài ý muốn, hy vọng cô có thể nhanh chóng quên đi. Nếu cô muốn tiền, báo tôi một con số, tôi sẽ trả hết một lần cho cô.”
Một chút tươi cười trên mặt Kiều Diệp lập tức biến mất, ngón tay cầm dao nĩa trắng bệch, một lúc lâu sau vẫn không tìm thấy âm thanh của mình.