[Hoàn Thành]Biết Chăng Tương Tư Tận Xương Cốt- Phúc Lộc Hoàn Tử - Chương 31: Cọng rơm cuối cùng(*)
- Metruyen
- [Hoàn Thành]Biết Chăng Tương Tư Tận Xương Cốt- Phúc Lộc Hoàn Tử
- Chương 31: Cọng rơm cuối cùng(*)
Đây là thành ngữ ”Cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà” ý nói một sự việc lâu ngày đè nén, đến khi chỉ cần một hành động nhỏ cũng đủ khiến mọi chuyện đổ bể, tương tự như ”tức nước vỡ bờ” hay ”giọt nước tràn ly”.
”Được, được, ai cũng nói không lại chú, quân tử nhất ngôn, một lời đã định!”
Đoạn Khinh Hồng không nhịn được cười lớn, tuổi tác Dung Chiêu cũng tương đương anh, lại ỷ vào thân phận trưởng bối để chỉnh đốn anh; nhớ thời điểm anh cùng Tô Dĩ chưa tu thành chính quả cũng bị Dung Chiêu chỉnh, lần này coi như hòa nhau một ván.
Anh cúi đầu nhịn cười, dẫn tay Tô Dĩ: ”Khiêu vũ còn sớm, chúng ta đi xem một chút xem Hạ tổng chuẩn bị rượu ngon gì.”
Về phần Dung Chiêu và Hạ Duy Đình, tình địch gặp nhau, hết sức đỏ mắt, trò hay chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi!
Còn lại bốn người họ, tình huống có phần xấu hổ, nhưng Giang Khương là người tinh tế, trong lòng tư vị phức tạp nhưng ngoài mặt biểu hiện vô cùng bình thản.
”A phải rồi, nhắc tới rượu, vừa nãy tôi thấy có brandy armagnac, vị rất thích hợp với phụ nữ, bác sĩ Kiều, không bằng chúng ta tới nếm thử? Đã nói là hôm nay không nhắc đến chuyện công việc, có điều cái đó là chuyện chính của cánh đàn ông. Chúng ta đừng bỏ lỡ món ngon hôm nay, đều là tâm ý của Hạ tổng. Anh ấy không thể uống rượu được, chi bằng chúng ta cùng san sẻ cả phần của anh ấy nữa.”
Biểu hiện của Giang Khương giống như một nữ chủ nhân, lời trong lời ngoài đều có ý nhắc nhở rằng Hạ Duy Đình không thể uống rượu, ngữ điệu cũng không khiến người khác chán ghét.
Kiều Diệp cũng hiểu là cô ấy đang cố hòa hoãn bầu không khí, chỉ ngẩng đầu dùng ánh mắt dò hỏi Dung Chiêu một chút, anh không có vấn đề gì, cô tự nhiên sẽ không từ chối lời mời này.
Về phần Hạ Duy Đình… Cô trước sau đều tránh ánh mắt anh, có lẽ anh cũng không muốn nhìn đến cô, là cô tự mình đa tình nên mới suy nghĩ nhiều như vậy, mới có cảm giác muốn thoát khỏi bầu không khí gượng gạo này.
”Uống nhiều quá dễ thất thố, cẩn thận vui quá hóa buồn.” Lời này của Hạ Duy Đình rõ ràng nhằm vào Kiều Diệp và Dung Chiêu, lạnh lẽo chẳng khác gì băng giá.
Phòng khách Gia uyển được bao phủ bởi hoa viên, có các cửa sổ lớn giúp tầm nhìn không bị cản trở, ngoài ra sân thượng rộng rãi cũng được mở ra. Thời tiết hôm nay rất đẹp, còn gì thoải mái hơn tụ ba tụ năm lại trò chuyện, vui đùa cạnh hàng rào xanh mát.
Kiều Diệp cầm ly rượu dựa vào góc tường, Giang Khương đứng cạnh cô, không chút câu nệ, chống tay lên lan can, nói: ”Cô đừng để ý, anh ấy vốn là như vậy.”
Kiều Diệp biết cô ấy đang nhắc tới Hạ Duy Đình, cô tự giễu lắc đầu: ”Tôi biết.”
Ai có thể hiểu đối phương hơn những người đã từng yêu nhau?
Giang Khương liếc mắt nhìn Dung Chiêu ở trong sảnh lớn, cô cũng tự nhận mình biết đoạn quá khứ kia của Hạ Duy Đình, cho nên không hề che giấu sự hiếu kì của mình: ”Cô với bác sĩ Dung là nghiêm túc sao? Tôi thấy hai người… có vẻ rất thân thiết.”