[Hoàn Thành]Biết Chăng Tương Tư Tận Xương Cốt- Phúc Lộc Hoàn Tử - Chương 30: Ngoại truyện Hạ Duy Đình
- Metruyen
- [Hoàn Thành]Biết Chăng Tương Tư Tận Xương Cốt- Phúc Lộc Hoàn Tử
- Chương 30: Ngoại truyện Hạ Duy Đình
”Đây là phương án marketing cuối cùng?”
Phòng họp hội nghị yên lặng không một tiếng động.
”Đây là thành quả của việc tăng ca tăng tâm ý? Các người định dùng phương án này để thuyết phục tôi, nhận lấy đơn hàng lớn nhất của Hạ thị sang năm… Có phải là hơi hoang tưởng không?”
Hạ Duy Đình như cũ thanh âm không gợn sóng, anh tháo mắt kính xuống, cùng với xấp tư liệu hội nghị trên tay, tất cả ném xuống bàn, ”bang” một tiếng, đại biểu bên Ất không khỏi giật mình nhảy dựng.
”Hạ tiên sinh…”
Hạ Duy Đình giơ tay: ”Không cần nói nữa, 30 phút rồi các người nói đủ nhiều rồi. Còn có lúc trước cho các người thêm 3 ngày, hiện tại xem ra tất cả đều lãng phí!”
Ngón tay anh xoa xoa ấn đường, có phần mệt mỏi. Chỉ có thời điểm tăng ca và mở họp anh mới đeo mắt kính, gọng kính nhỏ hẹp đè lên sống mũi, anh không hề thích chút nào, nhưng không mang thì không được. Đặc biệt là mấy loại màn hình phóng to này, hai năm nay càng trở nên khó nhìn.
Là di chứng của vụ tai nạn kia, hay là anh bắt đầu già đi?
Sinh nhật thứ 30 còn chưa qua, đây là thời điểm đàn ông tinh lực dồi dào, nói già cả không khỏi hơi sớm.
Nhưng mà bác sĩ cũng đã nói, tai nạn xe cộ nghiêm trọng kia không chỉ gây cho anh thương tổn vật lý, sức sống cũng hao tổn không ít, không dưỡng tốt thân thể, ”bộ máy” trong người sớm ngày sẽ thoái hóa, càng ngày càng mệt mỏi, chóng già.
Bác sĩ… Chỉ tiếc là vị bác sĩ nói với anh những lời này… đã sớm không còn ở bên cạnh anh nữa rồi.
Hội nghị kết thúc, anh sải bước rời đi. Mấy đại biểu bên Ất vẫn còn ngây ngốc trước bàn, đi cũng không được, mà ở lại cũng không xong.
Thư ký Ngô Dịch liếc mắt nhìn bọn họ một cái, sau đó nhanh chân chạy theo xin chỉ thị của Hạ Duy Đình: ”Hạ tiên sinh, nếu đã không vừa lòng với phương án của bọn họ, vậy thì cứ để họ rời đi, hay là…”
”Không được, thật ra đó là phương án tối ưu nhất ở thời điểm hiện tại. Cậu đi nói với Giang Khương, bảo cô ấy quan sát bọn họ, buộc họ phải tối ưu hóa phương án, giá cả giảm thêm hai khoản nữa.”
Đại boss đã khống chế thế cục, sau đó nhờ người đẹp đi chuyển lời, sao bọn họ có thể không hợp tác được?
Ngô Dịch gật đầu tỏ vẻ minh bạch– chê trước khen sau, quả là một đạo lý bao đời nay.
Đi ngang qua khu vực trà nước cạnh phòng nghỉ, bỗng nghe tivi trên tường truyền phát tin tức: ”… Theo Tổ chức Y tế Thế giới WHO báo cáo, châu Phi chính thức bùng nổ dịch Ebola. Số ca nhiễm lần này nhiều hơn so với đợt trước. Tổng số đạt mức…”
Bước chân Hạ Duy Đình dừng lại, hai chân giống như bị đóng đinh trên mặt đất, muốn bước lại không bước nổi.
Anh gắt gao nhìn mặt bàn phía dưới tivi, trên đó bày một dãy máy pha cà phê tự động, anh bỗng thấy có chút khát nước, kéo kéo cà vạt, yết hầu cùng ngực như bị thiêu đốt đến phát đau.