[Hoàn Thành]Biết Chăng Tương Tư Tận Xương Cốt- Phúc Lộc Hoàn Tử - Chương 26: Tương tư tận xương
- Metruyen
- [Hoàn Thành]Biết Chăng Tương Tư Tận Xương Cốt- Phúc Lộc Hoàn Tử
- Chương 26: Tương tư tận xương
Hạ Duy Đình cũng biết là hi vọng xa vời. Anh sắp xếp cho cô ở địa phận ngoài khu nhà chính, bày ra đủ tư thế kháng cự cô tới gần, chính là nghĩ muốn tra tấn cô, lạnh nhạt với cô, khiến cô nếm thử mùi vị đau khổ của việc có rồi lại mất, cầu mà không được.
Nhưng chỉ có anh biết rõ, nếu không phải vì trong phòng mình lạnh lẽo, không có thiết bị sưởi ấm, có lẽ cô sẽ không bao giờ chủ động tiến vào nhà chính này một bước.
Anh biết, người phân ranh giới rõ ràng minh bạch, thật ra là Kiều Diệp.
Anh chẳng qua chỉ muốn cô đến phòng khách này nhiều một chút, dù chỉ ngồi trên sofa đọc một quyển sách cũng tốt, hay chỉ như ngày kia theo chị Thu học nấu ăn cũng tốt; bởi khoảng cách không xa không gần thế này, nhìn không thấy cô, lòng anh liền trở nên mong ngóng.
Đúng, cô chính là kẻ trộm. Trộm đi cái gì đều không quan trọng, cố tình trộm mất trái tim anh, khiến anh không thể tìm trở về.
Sáng sớm Hạ Duy Đình ra cửa, tài xế Lưu đã lái xe đến: ”Chào buổi sáng, Hạ tiên sinh!”
Anh nhẹ nhàng gật đầu, thấy sát cửa sắt khắc hoa có đậu một chiếc taxi, anh hỏi: ”Ai gọi taxi vậy?”
Chú Lưu nói: ”Tôi cũng nhìn thấy, vừa rồi có đi qua hỏi, tài xế nói là một vị tiểu thư họ Kiều đặt xe đến bệnh viện Long Đình.”
Là Kiều Diệp?
Hạ Duy Đình vừa nghe cô muốn đến bệnh viện tìm Dung Chiêu sắc mặt liền trầm xuống: ”Chú đem tài xế kia đuổi đi, nói là hủy đặt xe rồi trả tiền.”
”Được.” Chú Lưu làm theo lời anh, cũng không hỏi nguyên nhân.
Kiều Diệp nhận được thông báo tài xế đã đến mới ra cửa, nhưng ra ngoài lại chẳng thấy có ai, chỉ có mỗi chiếc Bentley Mulsanne đen của Hạ Duy Đình đậu bên làn đường.
Bình thường giờ này anh hẳn là nên trên đường tới công ty Hạ thị rồi.
Cô chậm rãi đi bên lề, cố gắng nhìn xem xe taxi rốt cuộc ở chỗ nào, Hạ Duy Đình lại hạ cửa xe xuống: ”Lên xe.”
Kiều Diệp sửng sốt một chút, anh cũng không nhìn cô, ánh mắt dừng ở khoảng không bên cạnh cô, thanh lãnh mà lặp lại: ”Lên xe, đừng để tôi nói tới lần thứ ba.”
Chiến tranh lạnh chưa dứt, cô cũng có phần bướng bỉnh: ”Cảm ơn, không cần, tôi gọi taxi.”
Hạ Duy Đình hừ lạnh một tiếng: ”Cô ra trễ, tôi cho người đuổi xe taxi kia đi rồi. Về sau muốn ra ngoài, hoặc là nói chú Cát sắp xếp cho cô, hoặc là tự dùng hai chân của mình mà xuống núi. Gọi taxi ngay trước cửa, người không biết còn tưởng kinh tế Hạ thị đã đình trệ tới mức này, xe ra vào cũng không mua nổi, phải đi taxi thay vì đi bộ.”
Kiều Diệp cắn môi, dường như bị lý luận này của anh chọc cười: ”Vậy theo ý của anh, tôi bắt xe ở đây, cũng có khả năng ảnh hưởng đến niềm tin của các cổ đông với Hạ thị, tiện đà ảnh hưởng luôn cả giá cổ phiếu đúng không?”
”Không sai.” Hạ Duy Đình như cũ nhàn nhạt: ”Cô phải tin vào trí tưởng tượng siêu phàm của các cổ đông Trung Quốc.”