[Hoàn Thành]Biết Chăng Tương Tư Tận Xương Cốt- Phúc Lộc Hoàn Tử - Chương 18: Nụ hôn bất ngờ
- Metruyen
- [Hoàn Thành]Biết Chăng Tương Tư Tận Xương Cốt- Phúc Lộc Hoàn Tử
- Chương 18: Nụ hôn bất ngờ
Hạ Duy Đình thản nhiên cười: ”Là vì tiền? Cô muốn nhiều tiền như vậy để làm gì?”
Không đợi cô trả lời, anh duỗi tay: ”Áo khoác của tôi đâu, đem tới đây.”
Kiều Diệp cho rằng anh lại muốn ném một xấp tiền vào mặt cô, dù sao hiện tại phương thức sỉ nhục trực tiếp hiệu quả nhất mà anh có thể dùng chính là tiền.
Đáng tiếc cô đoán sai rồi, Hạ Duy Đình lấy ra từ túi áo một chi phiếu đã điền mệnh giá.
”Đây là 300 vạn cô muốn, cầm đi. Nhớ kĩ, đây là lần cuối tôi cho cô tiền, coi như mua 2 năm kia cô chăm sóc tôi, cộng thêm mấy ngày này cô hao tổn tâm tư nữa, hẳn là đủ rồi.”
Cô nhận chi phiếu, một tờ thật mỏng, lại đè tay cô thật nặng. Lời Hạ Duy Đình nhẹ nhàng mà mạnh mẽ(*), là loại khí chất người khác có bắt chước cũng khó mà sánh bằng.
Thiết họa ngân câu- 铁画银钩: thành ngữ, hình dung cách đi bút nhẹ nhàng mà mạnh mẽ trong thư pháp.
Hạ Duy Đình đã thay áo ngủ sạch sẽ, ngọn lửa tán loạn trong cơ thể cuối cùng cũng được áp chế. Nhìn không rõ biểu tình của cô, anh dứt khoát xem như cô không tồn tại, tốt nhất là cầm chi phiếu này sớm đi thật xa, anh mới có thể tĩnh tâm mà làm việc của mình.
Cô nói anh biết, thật ra cái gì anh cũng không biết, anh cho tới giờ đều không rõ suy nghĩ của cô. Nếu nói vì tiền, năm đó cô hoàn toàn nắm được tâm anh, làm Hạ phu nhân, tương lai toàn bộ Hạ thị đều là của cô, so với Diệp gia chẳng lẽ không tốt hơn?
Nếu nói vì để Diệp gia thừa nhận thân phận, cô đã lớn như vậy, cha không thương không dưỡng, anh cả suốt ngày tỏ vẻ đối nghịch như nước với lửa, cần gì phải chấp nhất như vậy?
Nhưng cô chính là không chút lưu tình mà bán đứng anh, mắt không chớp mà đi trộm tư liệu từ máy tính anh, giúp Diệp gia thoát khỏi khốn cảnh, đồng thời hủy hoại kế hoạch thu mua của Hạ thị.
Tiền bạc tổn thất thì có là gì, bị người yêu phản bội mới khoét tim anh đau đớn. Nhiều năm trôi qua, anh không ngừng vì cô mà tự tìm lý do, nhưng đến bản thân mình anh còn chẳng thuyết phục nổi.
Nghĩ không thông, vậy thì không cần nghĩ nữa, hơn một ngàn ngày đêm, anh đã chịu đủ giày vò rồi.
Thấy cô vẫn ở mép giường, anh hơi ngẩng đầu lên nói: ”Còn không đi? Thế nào, chê ít?”
Hạ Duy Đình viết chi phiếu theo con số cô đưa ra. Nếu lúc này cô còn muốn nâng lên, chỉ càng khiến anh ghê tởm cô hơn.
Kiều Diệp lắc đầu: ”Không, rất chính xác, cảm ơn anh.”
Cô gấp chi phiếu lại, xường xám không có túi, cô chỉ có thể nắm chặt trong lòng bàn tay. Cô đem chậu nước đã nguội lạnh đi đổ, rồi mang về một chén cháo: ”Anh đã không ăn gì một ngày một đêm rồi, ăn chút cháo ấm lót dạ đi.”
Hạ Duy Đình tức không nói nên lời: ”Kiều Diệp, rốt cuộc cô đang làm gì hả? Tiền đã đưa, lời cũng đã nói rõ ràng, cô còn ở lại đây làm bộ làm tịch cái gì? Chẳng lẽ lòng tự trọng của cô thấy thẹn, vô công bất thụ lộc, cho nên thế nào cũng ráng cho tôi nếm thức ngọt? Tôi cho cô biết, hiện tại cô có cởi sạch bò lên giường tôi, tôi vẫn thấy cô không đáng một đồng!”