[Hoàn Thành] 1003 - Hồng Tửu Bôi Lí Trang Cẩu Huyết - Đêm thứ mười chín
Ngày hôm sau, Lương Thế Bách đi làm, Đường Nghi Nhu đột nhiên muốn đến thăm Đỗ Nhạn Lan. Từ sau lần cãi vã hôm trước, cô vẫn luôn không đến chỗ bà. Lần này cô đến bất chợt, Đỗ Nhạn Lan có ở nhà, nhưng không chỉ một mình.
Người đàn ông ngồi trên bàn ăn thoạt nhìn hơn 40 tuổi, mặc đồng phục bảo vệ. Thấy Đường Nghi Nhu vào, ông xẩu hổ đứng lên, đi không được, ở lại cũng không xong. Đỗ Nhạn Lan chỉ tay vào ông rồi nói: “Nghi Nhu, đây là chú Đỗ…”, bà cố tỏ ra bình tĩnh, sợ Đường Nghi Nhu nổi giận.
Đường Nghi Nhu làm như không nhìn thấy bà, cô cười với người đàn ông kia, gọi một tiếng “chú Đỗ”, rồi không nói gì nữa. Đỗ Nhạn Lan không thả lỏng nổi, bà nóng lòng muốn đem người ra ngoài.
Người đàn ông kia còn hoảng loạn hơn bà, nụ cười cứng đờ, né tránh không dám nhìn Đường Nghi Nhu. Ông đã nghe Đỗ Nhạn Lan nhắc tới con gái, biết cô là người không dễ chọc, thấy cô cười, trong lòng ông run rẩy: “Hai mẹ con cứ trò chuyện đi nhé… Chú, chú đi trước!” Ông chỉ muốn bỏ chạy thật nhanh!
Đường Nghi Nhu đột nhiên khách khí, cô bước tới trước mặt ông, như muốn cản lại, cô nói: “Sao lại đi rồi? Tôi chỉ về thăm mẹ một chút thôi, không sao, chú Đỗ, hai người cứ ăn đi.”
Chú Đỗ không nói nên lời, ông không thể đáp lại Đường Nghi Nhu. Ông giữ xe ngoài trung tâm thương mại, thường thấy Đường Nghi Nhu giống như người nhà giàu, suốt ngày mua mua sắm sắm. Tướng số Đỗ Nhạn Lan còn có nét khổ, nhưng Đường Nghi Nhu không giống như từ bụng bà sinh ra, tựa hồ cô vẫn luôn phú quý.
Đỗ Nhạn Lan đứng bên cạnh ông, nói: “Chú ấy còn phải đi làm, không phải buổi chiều anh đi làm sao? Con để chú ấy đi, lần sau lại…” Nói được một nửa bà ngừng lại, dẫn chú Đỗ ra ngoài cửa. Chú Đỗ giống như thỏ con bẽn lẽn đi theo sau bà, cửa vừa mở, ông lập tức vọt ra, như thể chậm một chút ma quỷ bên ngoài sẽ chui vào.
Đường Nghi Nhu nhìn hai người bọn họ, chỉ cảm thấy buồn cười. Đỗ Nhạn Lan quay đầu lại liền thấy Đường Nghi Nhu đã ngồi vào bàn ăn, thấy thế, bà lại chỗ sofa ngồi xuống, không ngồi vào bàn.
Đường Nghi Nhu nhìn thoáng qua thức ăn trên bàn, hỏi: “Mẹ chưa ăn sao?”
Bọn họ chỉ vừa mới ngồi xuống bàn cơm, Đường Nghi Nhu liền đến. Đỗ Nhạn Lan không dám nhìn cô, cúi đầu chủ động nói: “Chú Đỗ là bảo vệ ở trung tâm thương mại, lúc còn đi làm mẹ gặp được…”
Đường Nghi Nhu đặt chén cơm xuống, phát ra tiếng vang, Đỗ Nhạn Lan lập tức dừng lại, bà ngẩng đầu nhìn cô một cái rồi hỏi: “Sao hôm nay con tới đây?”
“Tới thăm mẹ. Mẹ không gọi điện cho con, cho nên con tới đây.”
Đỗ Nhạn Lan thầm kêu xui xẻo trong lòng. Vốn dĩ Đường Nghi Nhu chỉ tới nhiều nhất một lần một tuần, có khi còn không tới, mỗi lần tới đều sẽ cãi nhau. Nói thật, đôi khi bà rất sợ cô tới, không có cô, nơi này mới yên tĩnh một chút.
“Chú Đỗ kia thường tới đây ăn cơm sao?” Đường Nghi Nhu hỏi.
Đỗ Nhạn Lan vội vàng giải thích: “Không có! Chỉ hôm nay thôi!”