[Hoàn Thành] 1003 - Hồng Tửu Bôi Lí Trang Cẩu Huyết - Đêm thứ mười bốn
Lưu Tranh xin nghỉ một ngày, tới trường học đón Lưu Lực Lực, dẫn thằng bé đi ăn KFC. Lưu Lực Lực vừa ăn vừa thở dài.
‘Thở dài cái gì? Ăn không ngon sao?” Gã hỏi.
Cậu con trai lắc đầu: ”Mẹ không cho con ăn mấy thứ này, chỉ có cha mới mua thôi.”
Gã trầm mặc một lát rồi hỏi: ”Con muốn đi cùng mẹ không?”
Lưu Lực Lực lại u phiền thở dài một hơi, buông đùi gà trong tay ra, nhìn cha cậu mà nói: ”Cha nhất định không muốn con đi, ông bà nội nhất định cũng không muốn con đi.”
Lưu Tranh không đáp.
”Nhưng con không thể không đi, nếu con ở lại, mẹ chỉ có một mình, mẹ sẽ rất cô đơn, phải không cha? Con không quyết định sai, phải không cha?” Giọng nói cậu chứa một tia bất an.
Gã vỗ vỗ đầu con trai: ”Không sai, con làm rất tốt.”
Lưu Lực Lực đột nhiên òa lên khóc.
Lưu Tranh cố ý chê cười cậu: ”Mới khen có một câu mà con đã khóc rồi.”
Cậu khụt khịt: ”Con sợ khi con đi, cha và ông bà nội sẽ giận con.”
Gã cười: ”Giận gì chứ, con là con của cha, cũng là con của mẹ, ông bà rất thương con. Là đàn ông trai tráng, sau này nhất định phải học cách bảo vệ mẹ, biết chưa?”
Lưu Lực Lực gật đầu, trộm nhìn Lưu Tranh, ngượng ngùng nhỏ giọng: ”Nếu con không bảo vệ được mẹ, có thể gọi cho cha không ạ?”
”Đương nhiên có thể!” Gã duỗi tay vuốt nước mắt trên mặt con trai: ”Cha sẽ luôn luôn bảo vệ hai mẹ con, dù cho chúng ta có ở bên nhau hay không.”
Lưu Tranh không đưa Lưu Lực Lực về nhà cha mẹ đẻ, Nguyễn Bình mà nhìn thấy Lực Lực, bà tuyệt đối không thả thằng bé đi dễ dàng. Gã cùng con trai ăn trưa, sau đó chở con về lại trường học. Lưu Lực Lực đảm bảo sẽ không kể chuyện ngày hôm nay cho Quan Tư Nghi, gã bất đắc dĩ cười: ”Nếu mẹ hỏi, con cứ nói thật, đừng lừa mẹ.” Mà gã đoán cũng không thể nào lừa được Quan Tư Nghi, giáo viên chủ nhiệm chắc sẽ gọi điện báo cho cô.
Tiễn Lưu Lực Lực đi, Lưu Tranh nhận được điện thoại từ Nguyễn Bình, bà bảo gã đi tìm Quan Tư Nghi.
Từ lúc biết chuyện Lưu Lực Lực chuyển đi, đây cũng không phải lần đầu tiên bà nói câu này.
”Con đi tìm cô ta, mang Lực Lực về, không được thì thưa kiện!”
Lưu Tranh bình tĩnh nói: ”Con không có tư cách để làm chuyện đó, hơn nữa, Lực Lực muốn đi với mẹ nó.”
”Lực Lực mới mấy tuổi chứ, thằng bé biết cái gì? Chẳng lẽ con để thằng bé quyết định.”
”Phải, con để thằng bé quyết định.”
Nguyễn Binh tức giận rống lên ở đầu kia điện thoại, chửi Lưu Tranh bị ma quỷ nhập hồn.
Gã lập tức cúp máy.
”Trước khi ly hôn, tôi cảm thấy thằng bé chính là con trai mình, nhưng từ sau lúc ly hôn, tôi phát hiện tôi không rõ suy nghĩ của nó, cũng không biết vì sao nó lại nghĩ như vậy. Nó không giống tôi, cũng không giống mẹ nó, Lực Lực là một cá thể độc lập. Không có tôi dĩ nhiên sẽ không có thằng bé, nhưng kể từ khi nó đến với thế giới này, đã không còn liên quan tới tôi nữa. Cuộc sống của nó, con đường mà nó đi, tôi chỉ có thể đứng ngoài theo dõi, không thể can thiệp.”