[Hoàn Thành] 1003 - Hồng Tửu Bôi Lí Trang Cẩu Huyết - Đêm thứ hai mươi sáu
Lúc nhận được cuộc gọi từ Lương Thế Bách, Lưu Tranh đã chờ đến nóng ruột, gã còn hoài nghi có phải Lương Thế Bách chơi mình không. Gã vội vã chạy tới công ty anh, tâm tình kích động, nhưng gã muốn che giấu, cho nên cả khuôn mặt gã cứng ngắc, chỉ có ánh lửa trong mắt vẫn cháy bùng.
Lương Thế Bách tươi cười nhìn gã, như thể cảm thấy bộ dạng này của gã rất thú vị. Lưu Tranh nghĩ anh lại sắp chế giễu gã, nhưng ngoài ý muốn, lần này Lương Thế Bách chỉ mời gã ngồi xuống hỏi han.
Lưu Tranh nhớ tới lời của cô gái hôm nọ về sở thích kỳ quái của Lương Minh Chí, gã nhìn Lương Thế Bách rồi nói: “Cũng không có gì đặc biệt, chỉ là nghe được một chút tin đồn.” Lương Thế Bách nhìn vẻ mặt gã, lập tức phát hiện: “Chẳng lẽ liên quan tới tôi sao?”
Gã bông đùa: “Tin đồn ấy mà, càng thái quá thì càng có khả năng là sự thật.” Lưu Tranh lắc đầu cười nhạt, gã quyết định không nói ra. Lương Minh Chí dù sao cũng là cha của Lương Thế Bách, hẳn anh không thích nghe những chuyện đó, hoặc biết đâu, gã lặng lẽ liếc nhìn anh một cái, Lương Thế Bách đã sớm biết tất cả.
Lương Thế Bách cũng không gặng hỏi, anh quan tâm đến vấn đề khác hơn.
“Anh sẽ đi tìm Triệu Thanh chứ?” Anh hỏi Lưu Tranh.
Lưu Tranh vốn cho rằng chuyện này sẽ khiến gã nổi nóng, nhưng khi nghe thấy hai chữ Triệu Thanh, gã liền không kiềm được nụ cười. Đó là cảm giác gã chưa từng trải nghiệm trong đời, gã thấy mình như quả bóng, cơn gió cuốn gã bay lên tận trời cao, rồi cuối cùng, gã chỉ biết rơi xuống tay người mình yêu.
Lưu Tranh cố gắng kiềm chế mà trả lời: “Có lẽ.” Gã nói thế chỉ vì không muốn Lương Thế Bách nghĩ anh đã nắm rõ con người gã.
Lương Thế Bách cũng không hề thất vọng vì câu trả lời mơ hồ của gã, anh đã sớm nhìn ra, Lưu Tranh nhất định sẽ đi tìm Triệu Thanh. Ngay khi anh vừa đưa số điện thoại Triệu Thanh cho gã, quay đi, gã sẽ lập tức gọi y.
Lương Thế Bách không vạch trần lời nói dối của Lưu Tranh, anh chỉ khẽ cười, ngầm hiểu rõ.
“Tôi cho rằng anh sẽ đi tìm cậu ta chứ.” Anh cố ý nói.
Lưu Tranh không đáp, gã đổi chủ đề, hỏi anh khi nào đi, gã nhớ lần trước Lương Thế Bách nói muốn đi giải sầu.
“Ngày mai.” Anh vui vẻ nói: “Có lẽ tôi sẽ đi ngắm biển.”
Lưu Tranh không chắc “có lẽ” của anh có giống “có lẽ” của gã không.
Sau đó Lương Thế Bách đưa cho gã một mảnh giấy: “Đây là số của Triệu Thanh, còn có địa chỉ của cậu ta.” Anh mỉm cười với Lưu Tranh.
Lưu Tranh nhận lấy, thấp giọng cảm ơn, gã nhìn chằm chằm mảnh giấy trong chốc lát, biểu tình không rõ là vui mừng hay sợ hãi, qua một lúc, gã trịnh trọng gấp giấy lại bỏ vào túi.
Lương Thế Bách đứng dậy, chìa tay ra, Lưu Tranh hoàn hồn, bắt lấy tay anh.
“Dù thế nào, tôi chúc anh được như ước nguyện.” Cuối cùng, anh cũng hào phóng chúc phúc gã.
Rời khỏi công ty, Lưu Tranh trở lại cục cảnh sát làm việc. Cả chiều hôm đó, gã cứ thất thần, thường sờ tay vào túi xem mảnh giấy còn ở đó hay không.