[Hoàn Thành] 1003 - Hồng Tửu Bôi Lí Trang Cẩu Huyết - Đêm thứ hai mươi bảy
Đường Nghi Nhu ngủ một giấc dậy, ngoài trời vẫn tối, cô ngồi thất thần, Lương Thế Bách mở cửa sổ, có mùi hương ngòn ngọt tràn vào: “Ở bên dưới có tiệm bánh mì sao?” Lương Thế Bách bước tới, anh ngồi xuống, khẽ vuốt khuôn mặt còn ngái ngủ của cô: “Em đói bụng à?” Đường Nghi Nhu gật đầu, lúc ở trên máy bay cô chưa ăn gì cả.
Bọn họ đi xuống ăn cơm, ăn xong, Lương Thế Bách mua một túi bánh mì mang về phòng, Đường Nghi Nhu ăn thử một miếng nhưng không thơm ngon lắm, cô hơi thất vọng. Cả hai ngồi trên ghế, lửa trong lò sưởi hun gương mặt đỏ ửng, Đường Nghi Nhu mơ màng sắp ngủ, Lương Thế Bách nhìn chằm chằm ngọn lửa, trong mắt anh ánh lên tia đỏ. Kể từ khi tới đây, anh đột nhiên an tĩnh lạ thường, thường xuyên ngẩn người.
Đường Nghi Nhu nói muốn gặp mẹ Lương một lần, cho nên bọn họ tới đất nước xa lạ này, cô hỏi anh: “Chẳng lẽ anh không muốn tìm mẹ hỏi rõ ràng, vì sao năm đó không mang anh theo cùng?”
Lương Thế Bách cảm thấy hơi phiền, anh tựa lưng vào ghế, quay đầu nhìn thoáng cô, cô đã nhắm mắt, giống như đang ngủ.
Anh vươn tay chạm vào mặt cô, cô không mở mắt ra, chỉ nói: “Ngày mai chúng ta đi gặp bà ấy.”
Lương Thế Bách nói được, Đường Nghi Nhu mở mắt ra nhìn anh rồi hỏi: “Anh còn nhớ bà ấy trông như thế nào không?”
Lương Thế Bách gật đầu, ngón tay di chuyển từ khuôn mặt xuống bả vai cô.
“Vì sao bà ấy lại sợ anh?”
“Vì bà cảm thấy anh giống cha, bà ấy sợ anh sẽ tổn thương bà.”
“Vậy anh từng tổn thương bà ấy sao?”
“Đến bây giờ thì không.” Lương Thế Bách thu tay lại, lười nhác tựa vào ghế, rõ ràng anh không hứng thú gì với đề tài này.
Đường Nghi Nhu không hỏi nữa.
Ngày hôm sau, bọn họ tìm theo địa chỉ nhưng không nhìn thấy mẹ Lương, căn nhà kia đã đổi chủ, chủ nhà hiện tại cũng nói chủ nhà cũ không phải người Trung Quốc.
Lương Thế Bách nói: “Đây là địa chỉ cha anh kiếm được nhiều năm trước, có lẽ bà ấy đã chuyển nhà, hoặc rời khỏi đất nước này.” Anh cảm thấy khả năng thứ hai lớn hơn một chút.
Đường Nghi Nhu không biết phải làm sao, Lương Thế Bách cũng không đưa ra ý kiến. Anh không nói phải rời đi, nhưng ở lại cũng chẳng có nghĩa lý gì, bọn họ không tin rằng có thể may mắn tới mức ngẫu nhiên tìm được người giữa nơi xa lạ thế này.
Đường Nghi Nhu đè xuống cảm giác nôn nóng, cô không muốn rời đi như vậy. Cô cứ cảm giác mẹ Lương đang ở đây, hơn nữa cô nhìn ra được, Lương Thế Bách không hề muốn gặp mẹ mình một chút nào.
Lúc anh nói với cô mẹ Lương đã chết, thật ra cũng không hẳn là nói dối, bởi vì trong lòng anh, mẹ Lương thật sự đã chết.
Anh có thể hồi tưởng về một người mẹ đã chết, nhưng không thể nào đối mặt với một người mẹ còn sống nhưng bỏ rơi mình.
Thái độ của Lương Thế Bách với mẹ Lương còn gay gắt hơn với Lương Minh Chí nhiều.
Đường Nghi Nhu quyết định ở lại, biết đâu bọn họ sẽ gặp may.