[Hoàn] Tham Luyến - Chương 24
Hạ Đàn không nghĩ đến Hàn Triệt sẽ đột nhiên tỉnh dậy như thế, trong nháy mắt linh hồn nhỏ bé bị dọa bay mất, giống như đang làm chuyện xấu gì đó, bị người ta bắt ngay tại chỗ.
Tay chống lên bả vai của Hàn Triệt, theo phản xạ có điều kiện muốn lùi ra xa.
Nhưng Hàn Triệt đã giữ chặt eo cô, làm cho cô không thể nào nhúc nhích được.
Anh nhìn cô, đáy mắt lộ ra ý cười, lại nhỏ giọng hỏi một câu: “Hửm? Đang làm cái gì?”
Hạ Đàn nhìn ý cười trong mắt Hàn Triệt, biết anh cố tình trêu mình. Rốt cuộc cũng chỉ là cô gái nhỏ, vừa thẹn vừa gấp, đẩy anh ra muốn đứng dậy, “Anh thả em ra đi.”
Hàn Triệt không những không thả mà còn hôn lên khóe môi cô một cái, “Xấu hổ à?”
Mặt Hạ Đàn càng đỏ hơn, nhưng mà tim đập thình thịch, đáy lòng lại có một loại vui vẻ không nói nên lời.
Hàn Triệt nhìn cô cười, ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên gương mặt cô.
Bỗng nhiên Hạ Đàn nắm lấy tay anh, cúi đầu cắn một cái lên ngón tay anh.
Hàn Triệt bị chọc cười: “Cún con.”
Hạ Đàn khẽ hừ, đẩy Hàn Triệt ra và ngồi dậy.
Hàn Triệt cũng ngồi dậy, mỉm cười nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Hạ Đàn quay đầu qua nhìn anh, “Khi trở về anh sẽ gọi điện thoại cho em chứ?”
Hàn Triệt cười ừ một tiếng, “Đương nhiên.”
Hạ Đàn lập tức vui vẻ mà nở nụ cười, cô ngồi xuống bên cạnh Hàn Triệt, kéo cánh tay anh nói: “Hay là chúng ta ra ngoài đi dạo đi.”
Hàn Triệt khẽ ừ, “Đi thôi.”
“A, chờ em một chút! Em đi vệ sinh.” Hạ Đàn vội vàng đứng dậy từ trên sô pha, chạy ra cửa.
Hàn Triệt nhìn cô chạy ra ngoài, không nhịn được cười một tiếng.
Anh đứng lên, khom người xuống lấy áo khoác đang vắt trên tay vịn sô pha, lại lấy thêm túi xách nhỏ của Hạ Đàn trên sô pha.
Sau đó mới xoay người đi ra cửa.
Ra đến bên ngoài, hai ông bà cụ đang nói chuyện phiếm trong phòng khách, thấy Hàn Triệt cầm áo khoác đi ra, bà cụ vội vàng đứng lên, “Ơ, chác cháu muốn đi rồi sao?”
Hàn Triệt gật gật đầu, bước qua lấy ví tiền trong túi quần ra, rút ra vài tờ một trăm tệ từ bên trong đưa cho bà cụ, “Hôm nay đã làm phiền ông bà rồi, tiền này bà hãy cầm lấy đi.”
Bà cụ bị dọa cho giật mình, vội vàng không ngừng khoát tay, “Đừng đừng đừng, như thế này sao mà được, chỉ là ăn bữa cơm thường thôi, phiền cái gì mà phiền chứ.”
Hàn Triệt không nói nhiều lời, đem tiền nhét vào tay của ông cụ: “Ông giữ đi, chúc ông bà năm mới vui vẻ.”
Nói xong liền xoay người đi ra ngoài
Hai ông bà cụ vội vã cùng đi ra ngoài, lo lắng hỏi: “Xe của các cháu đã sửa xong chưa? Bên ngoài lạnh lẽo lắm đấy, nếu không các cháu cứ nghỉ ngơi ở đây đi, chờ sửa xong xe rồi đi cũng không muộn.”