[Hoàn - Tâtyl] Thích Âm Thanh Yên Lặng - Tằng Trình - Chương 9: Nhìn tận thế tiến đến
- Metruyen
- [Hoàn - Tâtyl] Thích Âm Thanh Yên Lặng - Tằng Trình
- Chương 9: Nhìn tận thế tiến đến
Vì là ngày Lễ Phục Sinh, không ít du học sinh được nghỉ về Hồng Kông thăm viếng, tôi bị ép đặt một tấm vé máy bay hạng nhất, đêm trước Lễ Phục Sinh giống như chạy nạn mà quay về Hồng Kông.
Trên máy bay tôi uống rượu không ngừng, ngủ không ngừng, giống như cứ tỉnh là uống, uống hết là ngủ, nháy mắt đã trôi qua mười hai tiếng, quay về Hồng Kông.
Tôi mệt mỏi đi ra khỏi sân bay, bỏ tiền ra thuê xe quay về nơi ở của mình. Ven đường chỉ thấy đầu người trên đường đông đúc, nghỉ dài hạn bốn ngày liên tục, học sinh còn được nghỉ qua tuần, đương nhiên mỗi người đều liên hoan chúc mừng, suốt đêm suốt ngày.
Ngoại trừ tôi ra, một mình tịch mịch ở nhà, ngơ ngác xem TV, uống rượu buồn.
Nhớ đến giờ này năm ngoái, tôi cùng nhóm người Khâu Gia Mẫn và Tiểu Lưu đến Nhật ngắm hoa anh đào, tắm suối nước nóng, khi đó tôi vui vẻ bao nhiêu, là con của trời, bị các nữ lang tranh nhau lấy lòng. Phiền não duy nhất là lo lắng không mua được chocolate chị cả muốn làm quà, về nhà sẽ bị cực hình hầu hạ.
Vì sao bây giờ tôi lại tan nát cõi lòng như thế? Chính là vì Ninh Tĩnh, cô ấy là ma nữ sinh mệnh của tôi, hại tôi đau lòng thống khổ, tự tôn quét đất.
Tôi gọi điện đến chỗ ở bên Anh của tôi, thử xem có người nào nhắn lại cho tôi không. Sau khi nhập mật mã, trong microphone truyền đến: “Bạn có ba tin nhắn lại.”
Lòng tôi nhảy lên, có thể là Ninh Tĩnh hay không? Lúc này mới nhớ đến việc Ninh Tĩnh không biết nói, làm sao có thể nhắn lại? Cúp máy, mở hòm thư điện tử ra, có mười mấy email mới, chỉ tiếc, không có một nửa chữ nào được gửi đến từ Ninh Tĩnh.
Giống như lần trước, tôi mất tích, cô ấy cũng sẽ không chủ động liên lạc với tôi, giống như tôi muốn đến thì đến, phải đi thì đi, cô ấy sẽ không để ý, cũng không hiếm lạ.
Trương Ngôn Thanh, mày nói mị lực của mình vô biên, ở trong mắt Ninh Tĩnh chỉ là một đống đất bùn dưới nền, còn đang tự phóng đại mình, quả thực không biết xấu hổ, không biết cái gì hết.
Sự tự tin, tự tôn của tôi đã bị Ninh Tĩnh phá hủy hoàn toàn.
Tôi soi gương, nhìn thấy hình dáng tôi trong gương tiều tuỵ, tôi thở dài, xuống tay cạo râu đầy mặt, rửa mặt, quyết định ra ngoài đến quán bar Trung Hoàn, ngồi yên trong đám người náo nhiệt, có lẽ có thể cảm nhiễm một chút vui vẻ của người ta đi?
“Công tử Trương, lâu rồi không gặp, có khoẻ không?” Lần trước khi tôi thất tình từng đến quán bar này mỗi ngày đã được hơn hai tháng, đã quen biết bartender từ lâu.
Tôi nhếch miệng một chút gượng cười: “Tiểu Lưu đâu? Đêm qua cậu ta đến cùng bạn gái, tối nay cậu ta sẽ đến chứ?”
Tôi nhún nhún vai, nói thực ra tôi cũng không biết, bởi vì tôi cũng không nói cho cậu ta biết mình đã quay về. Nghĩ đến việc tôi tràn đầy niềm tin đuổi đến nước Anh, lại thất tình quay về, mặt mũi này cho dù là với bạn tốt Tiểu Lưu, tôi cũng không thể mất mặt được.
Gọi từng ly từng ly rượu, tôi lẳng lặng uống, nhìn màn đêm buông xuống, mà nơi này càng về đêm càng mỹ lệ náo nhiệt, đến đường cái cũng đông đúc nhảy lên theo tiếng nhạc trong quán bar. Tôi lại gọi một chén rượu, bartender khuyên nhủ: “Công tử Trương, đừng uống quá nhiều, hại người.”