[Hoàn - Tâtyl] Thích Âm Thanh Yên Lặng - Tằng Trình - Chương 2: Tôi lập tức ngốc ngay tại chỗ
- Metruyen
- [Hoàn - Tâtyl] Thích Âm Thanh Yên Lặng - Tằng Trình
- Chương 2: Tôi lập tức ngốc ngay tại chỗ
Đêm hôm tôi chia tay với Gia Mẫn, chị ba đột nhiên cảm thán nói: “Đến tột cùng thì ý nghĩa của cuộc sống là gì?”
Tôi ăn nước đường hoa quế chị ấy làm cho, nghe chị ấy khiếu nại đủ loại chuyện không may. Chị ấy là người con gái thường xuyên oán giận, oán công việc gian khổ, cuộc sống tịch mịch, thanh xuân dần trôi, năm tháng khó giữ, v.v…
Chẳng qua làm em trai chị ấy, tôi lại vô cùng không khách quan cho rằng chị ấy vẫn cứ là một người đẹp vô cùng động lòng người, hoặc ít nhất thì không có nữ lang xinh đẹp nào không động lòng người, mà chị ba của tôi là người đẹp trong số các người đẹp.
“Lại làm sao vậy?”
“Khâu Gia Mẫn xinh đẹp như vậy, dịu dàng với em, lấy lòng khắp nơi, cũng thảm bị em vứt bỏ, có thể thấy làm nữ sinh không có tiền đồ, cố tình chị lại là nữ.”
Tôi cười: “Không phải chị nói cô ấy là bà tám sao?”
“Thấy em chia tay cô ta mới nói cho em nghe.” Chị ấy thần thần bí bí nói: “Lần trước sinh nhật mẹ không phải cô ta cũng đến sao, chị với chị cả và cô ta đi toilet cùng nhau, lúc đó cô ta mắng mỏ một cô bé, làm cô bé đó khóc, chẳng qua chỉ là làm ướt váy cô ta mà thôi, cô ta tưởng bọn chị đi rồi, ai ngờ bọn chị đúng lúc chờ cô ta ở sau tường, cô ta không thấy bọn chị.” Chị ba hừ một tiếng: “Không kiên nhẫn với trẻ con như thế, nhất định là sự nhu thuận của cô ta là giả vờ, chị ghét người làm bộ làm tịch nhất.”
Tôi xua xua tay: “Thôi thôi, làm sao thì bọn em cũng chia tay rồi, không cần nói nữa.”
Chị ba hỏi tôi: “Cảm tình của chị trống rỗng, cảm tình của em ngắn ngủi tạm thời. Ngôn Thanh, chúng ta sẽ sống cô độc hết quãng đường còn lại sao?”
“Em không biết.” Tôi lắc đầu, tôi không giống chị ba, 27 năm qua chị ấy chưa từng yêu đương, chị ấy bảo muốn thích một người quá khó khăn. Mà tôi lại trái ngược với chị ấy, tôi rất dễ thích một người, chỉ là càng dễ chán ghét một người hơn.
“Có lẽ…” Chị ba dừng một chút: “Một người tương đối không có phiền não.”
“Không có phiền não?” Tôi trừng lớn mắt: “Em đang phiền não về tiền phòng tháng này.” Chỉ là sự phiền não trong tình yêu làm người ta lo lắng, đau lòng, khăng khăng một mực, tổng quát mà nói là sự phiền não mỹ lệ và lãng mạn.
Chị ba gối đầu lên tay vịn của sô pha: “Ít nhất thì không có những vấn đề phiền lòng như em yêu anh hay không, anh yêu em hay không, vì sao em không yêu anh, vì sao anh không yêu em, vì sao tôi chỉ yêu anh ấy, vì sao em chỉ yêu cô ấy, v.v.”
Tôi hỏi chị ấy: “Vậy bây giờ chị có những phiền não đó không?”
Chị ấy ngạc nhiên: “Hoá ra không phải một mình thì sẽ có phiền não, chỉ một mình cũng sẽ có phiền não, nếu con người có nhiều phiền não như vậy, làm sao còn muốn sống chứ?”
Loại triết lý lớn của thế kỷ này, tôi đương nhiên không giải đáp được, chỉ có thể thuận theo đáp án nguyên thuỷ nhất của giới động vật: “Vì nam và nữ nhất thời tham hoan?” Đáp lại tôi chính là một chiếc gối ôm.