[Hoàn - Tâtyl] Thích Âm Thanh Yên Lặng - Tằng Trình - Chương 10: Ha ha ha
Tôi ngã ngồi trên mặt đất, thân thể suy yếu, tâm hồn yếu ớt, lại không đứng dậy nổi. May mắn Mary có lòng tốt, đỡ tôi đến nhà cô ấy nghỉ ngơi hồi sức, cô ấy hỏi: “Lần này hết hy vọng chưa?”
Tôi không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm chén trà trong tay. Cô ấy không truy hỏi, mở máy quay đĩa lên, bài hát được phát là bài hát vô cùng lưu hành hồi tôi còn nhỏ:
“Nước mắt chảy ở trong lòng, chuyện này nên mở miệng thế nào, việc trưa kia phập phồng trong lòng, tình ý làm người quá khó chịu;
Nước mắt chảy ở trong lòng, xin em hãy mở lời, tùy tiện một tiếng hoặc tùy tiện một câu, xem như hỏi một người bạn;
Ly biệt em, từ khi ly biệt em, đau lòng còn khó chịu hơn xử tử;
Linh hồn đã mất, tâm phảng phất chết đi, tâm đã chết hỏi ai đến cứu.
Nước mắt chảy ở trong lòng, đau khổ hỏi em có biết hay không, tình là giao lưu trong lòng, chỉ hy vọng tình yêu như cũ;
Nước mắt chảy ở trong lòng, đau khổ hỏi nên giữ thế nào, phím đàn mở ra cũng vô tâm tấu, anh bây giờ như rối gỗ;
Rối gỗ hình người, chúng ta giống rối gỗ, chỉ than nhẹ nhàng tiễn thời gian đi;
Đã quên đi đói và no, trong lòng trống rỗng, vạt áo đẫm nước mắt.
Nước mắt chảy trong lòng, đau khổ hỏi em biết hay không, tình là giao lưu trong đáy lòng, mong nội tâm lại nhảy.”
Tôi cười khổ nói: “Đủ rồi, đừng nói móc tôi nữa.” Sau tiếng hét lớn lúc vừa rồi, tôi đã hoàn toàn thất thanh, may mắn là Mary hiểu ngôn ngữ của người câm điếc, nếu không thì không biết chốc nữa cô ấy sẽ phát nhạc gì làm tôi khó chịu nữa.
“Chậc, chậc, chậc, tục ngữ có câu: “Băng khẩu nhân kỵ băng khẩu oản” (tục ngữ của Hồng Kông, ý nghĩa là nhắc nhở con người làm việc đừng phạm sai lầm, đừng chạm đến nhược điểm của người ta làm người ta không vui), ai, thật ra tôi cũng không phải muốn nói móc anh, chỉ là người phát vô tâm, người nghe cố ý.” Mary cười nói: “Tôi rất thích bài hát này.”
Nước mắt chảy ở trong lòng, tôi bây giờ là ví dụ điển hình, thậm chí sắp chảy trên mặt.
Cô ấy nói liên miên không dứt: “Chẳng qua cuối cùng anh cũng có hôm nay, so với hôm anh làm A Tĩnh rơi nước mắt, hôm nay thật sự không tính là gì.”
“Hôm đó?”
“Trước kia tôi cảm thấy A Tĩnh khá thích anh, cho nên sau này hai người cãi nhau, tôi cũng giúp anh nối tơ hồng với cô ấy, hy vọng có thể giúp hai người nối lại tình xưa. Nào biết hoá ra lúc trước anh ghét bỏ A Tĩnh như vậy, tôi thật sự là ngốc nghếch mới giúp anh từng lần một.” Cô ấy hừ nhẹ một tiếng: “Hôm nay thật sự lạnh, trời có mắt, ác giả ác báo.”
Tôi thầm kêu khổ, lại có miệng mà không nói được, mà thảm nhất là cô ấy nói sự thật, cho dù tôi có thể nói cũng không thể cãi lại, chỉ có thể truy hỏi: “Ninh Tĩnh khóc hôm nào?”
“Còn không phải là tiệc rượu của các bác sĩ không biên giới của anh Chu sao, những lời nói của anh với Tiểu Lưu, A Tĩnh đều nghe được. Anh thật là đáng giận, những lời như vậy cũng nói được ra, chỉ trách trước kia tôi không biết gì, mới có thể giấu A Tĩnh ngây ngốc giúp đỡ anh.”