[Hoàn - Tâtyl] Thích Âm Thanh Yên Lặng - Tằng Trình - Chương 1: Là cô ấy, người đẹp ngủ trong rừng tối nay
- Metruyen
- [Hoàn - Tâtyl] Thích Âm Thanh Yên Lặng - Tằng Trình
- Chương 1: Là cô ấy, người đẹp ngủ trong rừng tối nay
Nhân dịp thời tiết tốt hiếm có lần này, tôi và bạn học cũ lớp (1) hẹn nhau ra biển du lịch, tôi cũng mừng rỡ cảm ơn cơ hội này ra ngoài thư giãn gân cốt.
“Công tử Trương, hôm nay hiếm khi không mang theo bạn nữ đến nhỉ?” Lưu Chấn Bang nói. Cậu ta là bạn học tiểu học, trung học của tôi, nói đến thì Đại học cũng học ở New York, chẳng qua cậu ta học kinh doanh mà tôi học y. Tóm lại chúng tôi lớn lên cùng nhau, gọi chung là bạn tốt.
Tôi kêu rên: “Gần đây không biết vì sao, luôn cảm thấy những ngày tháng ở chung với các cô ấy vô cùng nhàm chán, tớ phát hiện cho dù là loại hình gì, sau khi ở chung một khoảng thời gian đều sẽ cảm thấy cô ta giống mẹ hoặc các chị của tớ.”
Vừa bắt đầu các cô ấy đều là chim nhỏ nép vào người, dịu dàng săn sóc. Nhưng qua không bao lâu, sẽ bắt đầu oán trách tôi cái này cái kia, tiện đà quản hết cái này đến cái khác, sau đó đều biến thành mẹ cùng chị gái của tôi.
Tôi đương nhiên là thích phụ nữ, nhưng lại chán ghét những người phụ nữ giống mẹ hoặc các chị của mình, vừa vặn không biết là tôi bất hạnh hay là vận mệnh, mỗi người bạn gái đều sẽ biến thành những người đó, bất luận các cô ấy ngàn kiều trăm thái (nhiều hình nhiều dạng), lại vẫn làm tôi có cảm giác chán ghét.
Lưu Chấn Bang đồng tình: “Nương tử quân nhà cậu thật sự là…” Cậu ta lắc đầu không nói thêm gì nữa.
“Thật sự là gì?” Chu Gia Đống ở một bên vội vàng truy hỏi.
Lưu Chấn Bang liếc mắt nhìn tôi một cái, không trả lời.
“Nếu tớ cũng có mấy người chị gái xinh đẹp bản lĩnh như cậu thì tốt rồi.” Người nói chuyện chính là Trần Quốc Minh, cậu ta cũng là con út trong nhà giống tôi, nhưng khác nhau ở chỗ trước tôi là ba bà chị gái, mà trước cậu ta là ba người anh trai.
Từ nhỏ cậu ta đã vô cùng ngưỡng mộ ba bà chị gái kia của tôi, mỗi lần tôi tố khổ với cậu ta là bị ba bà chị độc hại thảm thế nào, cậu ta sẽ thống hận nói tôi ở trong phúc mà không biết hưởng, cậu ta nói: “Sau khi chị gái mắng em trai, còn sẽ giặt quần áo giúp em, hỏi han ân cần; mà mấy ông anh nhà tớ, sau khi mắng tớ xong chỉ biết đánh thêm mấy quyền.” Cậu ta nhìn tôi: “Hay là chúng ta trao đổi đi.”
Nói đùa mà thôi, dù sao cũng phải bị mắng, sao không để gái đẹp đến mắng chứ? Nghĩ đến phúc khí tôi đã tu luyện ở kiếp trước, đầu thai vào nhà tôi làm con út, ít nhất tôi ở nhà chưa bao giờ phải gấp chăn, rửa chén, mẹ tôi và các chị sẽ tự làm thoả đáng.
Chu Gia Đống hỏi ngược lại Trần Quốc Minh: “Các chị của Trương Ngôn Thanh rất xinh đẹp ư?”
“Không chỉ xinh đẹp, quả thực là tài mạo song toàn. Chị cả của cậu ấy là nhà gốm sứ, chị hai là nhà chỉ huy, chị ba là nhà thiết kế lâm viên.”
“Nói đến cha Trương Ngôn Thanh là đại sư quốc hoạ, mà mẹ cũng là quán trưởng của nghệ thuật quán đấy.”
Tôi trợn trắng mắt, xoay người tiếp tục tắm nắng, bởi vì bọn họ sẽ nói gì về tôi trong lòng tôi đều biết.
“Nhưng… tớ nhớ khi Trương Ngôn Thanh học lớp 7 thì tranh màu nước bị dán trong lớp học.” Có người nhẹ nhàng nhỏ giọng nói.