[Hoàn] Sự Trùng Hợp Màu Mật Đào - Lão Nạp Cật Tố - Chương 25
“Chuyến công tác đến thành phố Sa Hải lần này chỉ có hai người bọn họ”
Edit: Diệp Vũ Lam
Truyện được edit và chia sẻ miễn phí tại https://diepvulam520.wordpress.com/ và Wattpad @diepvulam520
➖ ➖ ➖ ➖ ➖ ➖ ➖
Mọi chuyện về sau tiến triển đến mức khiến Tô Nam Tinh không kịp ứng phó.
Trên đường đi chạy bộ về, cô liên tục nói với Chu Dịch là không cần anh dẫn đi, cô có thể tự đi mua quần áo, sẽ không làm mất mặt bộ phận tích hợp, “Tôi thề!”
Kết quả là Chu Dịch lại đưa ra lý do: “Thật ra chuyện là như thế này, vài ngày nữa tôi muốn dẫn cô và Tống Tập đến thành phố Sa Hải tham dự một cuộc triển lãm công nghệ toàn quốc, đó là lời mời của bên công ty đối tác Khoa Vị. Nếu cô không chuẩn bị tốt, cô không chỉ làm mất mặt bộ phận chúng ta, mà còn cả người trong công ty tỉnh chúng ta nữa.”
Anh lại nói thêm một câu: “Dù thế nào thì tôi cũng là người dẫn cô đi, cô đừng làm tôi bị mất mặt.”
Lý do này khiến Tô Nam Tinh không thể từ chối. Khi Chu Dịch đưa cô về dưới nhà, anh còn dặn cô: “Trưa mai chờ tôi nhắn tin WeChat.”
Tô Nam Tinh đành phải gật đầu.
Trưa hôm sau, Tô Nam Tinh cầm theo thẻ tín dụng với hạn mức không cao lắm ngồi trên xe của Chu Dịch. Trên đường đi, Tô Nam Tinh vẫn còn nghĩ ngợi hôm nay nhất định phải tiêu xài tiết kiệm.
Kết quả là Chu Dịch lại dẫn cô tới trung tâm thương mại vô cùng sang trọng, các cửa hàng khi vừa bước vào chính là các thương hiệu cao cấp như Hermès, Chanel. Bình thường cô đều đợi hãng thời trang Uniqlo giảm giá hàng tồn kho mới đi mua.
Tô Nam Tinh nói với Chu Dịch: “Sếp, tôi không mua nổi, chúng ta có thể đổi sang chỗ khác được không?”
Chu Dịch lườm nguýt cô rồi nói: “Lẽ nào cô nghĩ rằng tôi dẫn cô đi mua quần áo rồi để cô chi tiền sao?” Thấy dáng vẻ muốn từ chối của Tô Nam Tinh, anh lại nói: “Đây là chi tiêu trong công việc, tôi có thể chi trả, yên tâm đi.”
Tô Nam Tinh nửa tin nửa ngờ. Lần trước ở thành phố Phổ Khẩu, Chu Dịch cũng nói là có thể chi trả, nhưng cô cũng không dám mua nhiều, mua hai bộ quần áo tốn khoảng ba nghìn tệ mà cô còn đau lòng cả buổi.
Chu Dịch đi vào trước, Tô Nam Tinh đành phải theo sau, nhưng mà vẫn thầm nghĩ: Dù thế nào đi chăng nữa, lát nữa cũng phải tiêu xài tiết kiệm.
Khi bước vào cửa hàng, các nhân viên bán hàng liền tới chào đón. Chu Dịch ngồi trên ghế sô pha, nói với Tô Nam Tinh: “Cứ chọn những gì cô thích, không cần lo lắng giá tiền.”
Anh còn liên tục nhấn mạnh với cô: “Có thể chi trả, không cần lo lắng.”
Nhìn thấy dáng vẻ đó của anh ta, làm sao Tô Nam Tinh lại không biết Chu Dịch sợ cô không trả nổi nên mới nói như vậy chứ? Có lẽ làm giám đốc sẽ có rất nhiều khoản chi trả, thế nhưng có lẽ sẽ không chi trả vào những bộ quần áo đắt tiền này chứ?