[Hoàn] Sự Trùng Hợp Màu Mật Đào - Lão Nạp Cật Tố - Chương 19
Cô không chịu thiệt thòi khi ngủ với người đàn ông này
Edit: Diệp Vũ Lam
Truyện được edit và chia sẻ miễn phí tại https://diepvulam520.wordpress.com/ và Wattpad @diepvulam520
➖ ➖ ➖ ➖ ➖ ➖ ➖
Ngày hôm sau, Tô Nam Tinh lại bận rộn ở Phổ Khẩu nửa ngày. Buổi chiều cô phải đi về, Đinh Diễm không đi về chung với cô, bởi vì anh còn phải tiếp tục đi thị sát công ty doanh nghiệp ở huyện.
Trước khi đi, anh nói với trưởng bộ phận marketing đang lái xe chở anh: “Đúng lúc thuận đường thì đưa giám đốc Tô đến ga tàu điện siêu tốc luôn đi.”
Hiển nhiên trưởng bộ phận marketing cũng biết cách nói chuyện, trả lời: “Vâng, nếu không thì trưởng bộ phận Trần của bộ phận tích hợp cũng sẽ đích thân tiễn giám đốc Tô.”
Sau khi đến ga tàu điện siêu tốc, Đinh Diễm không xuống xe, ngồi ở trong xe vẫy tay với Tô Nam Tinh và nói: “Gặp nhau ở công ty.”
Tô Nam Tinh mỉm cười với anh: “Cám ơn giám đốc Đinh.” Rồi xoay người đi vào ga tàu điện siêu tốc.
Lúc ngồi trên tàu điện siêu tốc, cô nghĩ đến cuộc nói chuyện đêm qua với Đinh Diễm, cô có cảm giác mình đã được buông bỏ gánh nặng trong lòng. Hai năm qua, Tô Nam Tinh đã quá mệt mỏi khi phải cố gắng trốn tránh Đinh Diễm. Dù sao bộ phận tích hợp thường hay làm việc chung với bộ phận marketing, sau này dự án trong tay cô sẽ ngày càng nhiều, cô sẽ phải thường xuyên gặp anh ta.
Thật tốt khi nói ra hết với Đinh Diễm, với lại có lẽ anh ta sẽ không tức giận đâu nhỉ?
Lại nghĩ đến nếu Đinh Diễm thực sự có tình ý với cô thì anh ta cũng sẽ không để cô nhìn ra. Cô cảm thấy mình không thể đoán được cảm xúc thật của anh ta.
Cô nhớ lại những gì anh ta nói và dáng vẻ của anh ta vào tối qua, dù sao cô cũng đã làm việc dưới quyền anh ta trong nhiều năm, cô cảm thấy anh ta sẽ không thực sự giận cô.
Cũng đúng, Đinh Diễm không nhỏ mọn như vậy.
Tô Nam Tinh nhanh chóng quên đi chuyện này, mở laptop ra, nhập số liệu khảo sát thực địa vào bảng biểu, dự định lát nữa trở về công ty sẽ báo cáo cho Chu Dịch.
Kết quả là lúc sắp đến nơi, Chu Dịch đã gọi điện thoại tới.
Anh hỏi: “Đến ga chưa?”
“Sắp rồi, năm phút nữa sẽ đến.”
Chu Dịch nói: “Cô đi đến E-Plaza đi, tôi đậu xe ở bên đó.”
Tô Nam Tinh sửng sốt, anh ta tới đón cô sao?
Chu Dịch lại nói thêm một câu xem như là lời giải thích: “Đúng lúc thuận đường đi ngang qua đây.”
Tô Nam Tinh tự nhủ không nên suy nghĩ nhiều, anh ta nói thuận đường thì chính là thuận đường, rồi “vâng” một tiếng trong điện thoại.
Khi đi ra khỏi ga tàu điện, cô đã nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Chu Dịch từ đằng xa. Cho dù trong nhà ga đông nghịt người, Chu Dịch vẫn luôn nổi bật giữa dòng người, chỉ cần liếc mắt một cái là sẽ nhìn thấy anh ta. Anh mặc một chiếc áo sơ mi caro màu xanh dương nhạt, có lẽ vì không ở trong công ty nên anh tự do ngậm điếu thuốc vào miệng, dáng vẻ vô cùng phóng khoáng. Các cô gái đi qua đi lại không thể không nhìn trộm anh, anh cũng không quan tâm đến việc đó.