(Hoàn) Nữ Pháp Y Thân Ái - Nhất Lịch Sa - CHƯƠNG 54: CHỈ MÌNH ANH ĐƯỢC KHIẾN EM MẤT TẬP TRUNG
- Metruyen
- (Hoàn) Nữ Pháp Y Thân Ái - Nhất Lịch Sa
- CHƯƠNG 54: CHỈ MÌNH ANH ĐƯỢC KHIẾN EM MẤT TẬP TRUNG
Editor: Song Ngư
Tần Duyệt nhận được tin nhắn của Tô Nhiên Nhiên thì canh giờ rồi đi xuống dưới lầu chờ, ai ngờ kế hoạch gặp gỡ ngọt ngào nhu tình ban đầu thế mà lại biến thành nhìn thấy cô đang thắm thiết chào tạm biệt với người khác, đúng là muốn anh tức điên đến nổ tung mà.
Anh đen mặt đi đến bên cạnh ghế lái, sau đó đá lên cửa xe một cái rồi thét lớn: “Anh mợ nó xuống đây cho em!”
Cách một tấm kính xe, Tần Mộ khiêu khích chớp mắt nhìn anh: “Tại sao anh phải xuống?”
Xuống rồi bị nó đánh cho một trận à, tưởng anh ấy ngốc chắc.
Vì thế, Tần Duyệt bắt đầu đập cửa sổ “rầm rầm rầm” mấy tiếng đúng to, bày ra tư thế như muốn phá hư xe luôn vậy.
Tô Nhiên Nhiên vội vàng mở cửa xe rồi chạy xuống, sau đó cô níu Tần Duyệt lại, nhíu mày nói: “Trễ rồi, anh đừng làm ồn nữa, đi lên trước đi.”
Tần Duyệt tức giận lườm cô một cái, sau đó mặt lầm lầm, tay nhét túi quần đi về, Tô Nhiên Nhiên bất đắc dĩ thở dài, không nhanh không chậm đi theo.
Ánh sáng màu cam trên chiếc đèn đầu đường kéo dài bóng dáng của hai người, lúc thì chồng chéo, lúc thì tách ra, nhưng bước chân trước sau vẫn ở cùng một chỗ.
Tần Mộ ghé vào trên tay lái, yên lặng nhìn hai người bọn họ trong chốc lát, sau đó cười rồi đạp chân ga lái xe rời đi.
Cuối cùng hai người cũng vào nhà, Tần Duyệt đóng sầm cửa lại, khoanh tay trước ngực rồi đi đến ngồi oạch trên ghế sô pha, cả người đầy ý: Bây giờ ông đây rất không vui, nhanh tới dỗ dành đi nào!
Chỉ tiếc, trên phương diện này thì Tô Nhiên Nhiên có thể nói là một người mù, cô gọi hai tiếng nhưng không thấy đằng ấy trả lời lại, vì thế cô bước lên lầu, nghĩ cả ngày hôm nay chưa đoái hoài tới Alpha, không biết nó có ăn gì chưa nữa.
Tần Duyệt quay đầu thấy bộ dáng không tim không phổi của cô thì lập tức giận đến nghiến răng, anh đứng bật dậy đuổi theo cô, rồi ôm lấy eo cô đi thẳng một đường vào phòng, anh lấy mũi chân đá cửa ra, sau đó đè cả người cô lên trên giường, hai chóp mũi ma sát vào nhau, anh bất mãn phàn nàn: “Em để anh ấy hôn em!”
Tô Nhiên Nhiên lấy tay chống lên ngực anh, “Thứ nhất, em không để anh ấy hôn, thứ hai, cái đó đâu có gọi là hôn.”
“Vậy sao em không tránh đi?” Tần Duyệt không buông tha, anh thò tay vào trong áo, véo mạnh phần thịt mềm trên eo của cô.
Tô Nhiên Nhiên vừa ngứa vừa tê, cô không nhịn được mà vặn vẹo tránh ra nhưng vẫn phân tích với anh một cách rất trật tự: “Lúc anh đang thất thần thì độ nhạy bén đối với mọi thứ xung quanh cũng sẽ bị chậm lại, vì thế nó không đại diện cho nguyện vọng thật sự của em.”
Tần Duyệt lại tức điên lên, giờ phút này mà còn có thể nghiêm túc lên lớp anh nữa cơ đấy. Anh quyết định, bằng bất cứ giá nào thì hôm nay cũng phải cho cô một bài học mới được.
Vì thế, bàn tay to lớn của anh đi thẳng lên trên rồi mở nút áo của cô ra, hơi thỏ nóng rực liên tục quét quanh vành tai: “Tại sao em thất thần?”