[Hoàn] Nụ Hôn Của Em Thật Ngọt Ngào - Dạ Tử Tân - Chương 59: Ông xã thân yêu
“Hả?” Đồng tử Mộ Dữu bất giác mở to, mắt không dám tin nhìn hộp đồ trong tay Doãn Mặc.
Hoá ra một hộp bên trong có nhiều như vậy sao? Mộ Dữu thực sự không biết chuyện này.
Bình thường đều là Doãn Mặc thời điểm then chốt sẽ tự mình sử dụng, Mộ Dữu chỉ biết được cất trong ngăn kéo đầu giường, chưa từng nghiên cứu qua.
Đêm nay Hách Mộng Thành với Trách Trách đang ngủ, cô cũng không nhìn kỹ, liền tùy tiện cầm một hộp ra khỏi phòng ngủ.
Cô nghĩ nhiều nhất cũng có ba bốn cái, nghĩ để dỗ anh vui vẻ, số lượng này hẳn là cắn răng chịu đựng thì cũng được.
Lúc này nhớ lại câu vừa rồi cô nói với Doãn Mặc “Đêm nay dùng bọn nó đi”, nhiệt độ trên má Mộ Dữu đột nhiên tăng lên, vừa xấu hổ vừa ảo não.
“Sao em không nói chuyện?” Doãn Mặc giơ đồ trong tay lên, đung đưa trước mắt cô, ngữ khí cười như không cười, “Đêm nay muốn dùng hết sao?”
Trong phòng sách không bật đèn, Mộ Dữu không nhìn thấy vẻ mặt của Doãn Mặc, nhưng trong lòng cô biết rõ lúc này tên cẩu nam nhân kia nhất định đang cười nhạo cô.
Nghĩ tới đây, ham muốn chiến thắng của Mộ Dữu trỗi dậy.
“Dùng đi.” Cô bình tĩnh trả lời, sau đó lại hơi chần chừ, “Chỉ là không biết, anh có được hay không.”
Lời vừa dứt, cô liền cảm giác được cơ bắp trên người người đàn ông vốn đang thả lỏng bỗng căng thẳng lên: “Hả? Nói lại lần nữa.”
Mộ Dữu nghiêm túc phân tích cho anh: “Sáng mai anh phải dậy sớm đi làm, ngủ không đến năm tiếng. Nếu như anh nói mình có thể, một đêm mười lần, bình quân một lần không đến nửa giờ.”
Cô chậc chậc hai tiếng, “Ngắn như vậy, nghĩa là anh không được.”
“Nếu như một lần anh vượt quá nửa giờ, cũng không hoàn thành chỉ tiêu một đêm mười lần, vậy thì anh cũng không được.”
Sau khi nói xong, cuối cùng cô cũng cảm thấy đã tìm lại được vị trí của mình.
“Vậy thì câu hỏi ở đây là ——” Mộ Dữu chớp mắt, khóe miệng chậm rãi cong lên, “Chồng yêu, anh là loại nào không được?”
Doãn Mặc: “…”
Editor: quattutuquat
—————
Sau đó Mộ Dữu nhớ tới có chút hối hận, nhất thời muốn thể hiện miệng lưỡi nhanh nhẹn của mình, dẫn đến đại hắc cẩu đêm đó rất không ôn nhu, chọc cô khóc hết lần này đến lần khác.
Hai người bạn cùng phòng vẫn ở đây, nhưng anh cũng không quá kiềm chế.
Đêm đã khuya, Mộ Dữu không chịu nổi nữa, cô đẩy anh ra, khàn giọng nói: “Em buồn ngủ rồi, ngày mai anh còn phải đến công ty đấy.”
Trên mi cô còn đọng lại những giọt nước mắt trong suốt, rất đáng thương.
Cuối cùng Doãn Mặc cũng tốt bụng buông tha cô, nhẹ nhàng hôn lên lông mi cô: “Đây là tự em không muốn đấy.”
Anh lắc lắc cái hộp kia, “Còn mấy cái nữa.”
Mộ Dữu lúc này không còn tâm tư so đo xem hai người rốt cuộc là ai không được, vươn tay đẩy hộp đồ trong tay anh ra, bất mãn hờn dỗi: “Anh phiền quá đi!”