[Hoàn] Nụ Hôn Của Em Thật Ngọt Ngào - Dạ Tử Tân - Chương 5: Đang ân ái
Gương mặt trắng nõn sạch sẽ của cô gái tiến lại gần, làn da mịn màng không tì vết, thanh tú như sữa đông, đẹp như ngọc.
Ánh sáng chiếu lên vầng trán nhẵn nhụi của cô, dưới lông mày có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ rất dễ thương, càng làm nổi bật vẻ đẹp của cô.
Cô khẽ bĩu đôi môi hồng, từng chút một nhích lại gần anh.
Ánh mắt của Doãn Mặc dần tối lại, đồng tử đen nhánh khóa chặt trên gương mặt gần trong gang tấc kia.
Cổ họng anh như bị sỏi đè lên, ngứa ngáy không chịu nổi.
“Anh nhanh nhanh lên!” Có lẽ đợi hồi lâu không được đáp lại, lông mày thanh tú của Mộ Dữu nhíu lên, rất không kiên nhẫn thúc giục.
Cô sợ nếu còn không bắt đầu thì chú nhỏ của cô lại đi vào trước mất.
Doãn Mặc nhìn chằm chằm đôi môi kia, đốt ngón tay nhẹ nhàng véo cằm của cô.
Anh cúi đầu ghé sát vào, khuôn mặt hai người càng gần, chóp mũi như có như không chạm vào nhau, hơi thở ấm áp quấn lấy nhau.
Anh ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào trên cơ thể cô, là hoa sơn chi tươi mát.
Mùi hương rất nhẹ và êm dịu, bất động thanh sắc, nhưng ngửi lên lại làm cho lòng người gợn sóng, tuỳ tiện trầm mê.
Đôi mắt người đàn ông nóng rực, anh dùng đầu ngón tay vuốt ve da thịt non mịn của cô.
Mộ Dữu rùng mình, lông mi khẽ rung vài cái, đột nhiên mở mắt ra, bắt gặp đôi đồng tử như giếng sâu kia.
Con ngươi của anh đen như mực, trong đó có tia sáng rỡ, giống như sói ở trong núi sâu chờ cơ hội.
Dường như cuối cùng cũng cảm nhận được nguy hiểm, bước chân Mộ Dữu vô thức lùi về sau.
Không ngờ, Doãn Mặc theo sát tiến tới, bất ngờ nắm lấy cổ tay cô, đẩy cô ngã xuống sô pha.
Thân thể tráng kiện của anh đè lên người cô, hormone nam tính mạnh mẽ bao quanh cô, khiến Mộ Dữu đỏ mặt.
Tiếng bước chân từ xa đến gần.
Mộ Du Trầm cầm chìa khóa xe đi vào nhà, vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy cảnh tượng này——
Doãn Mặc đẩy Mộ Dữu xuống ghế sô pha, môi hai người gần trong gang tấc, một giây sau liền muốn đụng vào nhau.
Bước chân Mộ Du Trầm bỗng nhiên khựng tại đó, anh đột nhiên cảm thấy mình xuất hiện tương đối không đúng lúc.
Trong lòng anh cũng kinh ngạc, anh mới đi có hai phút, bây giờ quay lại lấy đồ, sao lại có cảm giác như vào nhầm nhà vậy?
Rõ ràng vừa rồi hai người này không phải như vậy mà.
Anh đang tự hỏi liệu có nên rút lui vào lúc này hay không.
Còn chưa kịp quay người, hai người trên ghế sô pha tựa hồ đã phát giác, cùng nhau đem ánh mắt nhìn tới.
Mộ Du Trầm chạm phải ánh mắt họ, bầu không khí dường như đóng băng ngay lập tức.
Khi bắt gặp cảnh tượng này, rõ ràng người nên cảm thấy xấu hổ phải là hai cái người kia, nhưng Mộ Du Trầm lại thấy toàn thân cũng không thoải mái.