[Hoàn] Nụ Hôn Của Em Thật Ngọt Ngào - Dạ Tử Tân - Chương 43: Được không, vợ ơi?
Buổi chiều yên tĩnh, gió nhẹ thổi tung mành cửa sổ, ánh nắng chói chang chiếu vào, chia tấm thảm mềm mại trong phòng thành hai nửa sáng tối.
Mộ Dữu dựa vào mép bàn, lúc này đang bị Doãn Mặc giữ lại.
Cô có chút luống cuống, tim dâng lên tận cổ họng, trên mặt mang theo nụ cười: “Em không có bí mật gì cả, làm sao có thể làm chuyện gì sau lưng anh được? Anh không có bằng chứng thì đừng đổ oan cho em nhé.”
“Bằng chứng?” Doãn Mặc hơi cong ngón trỏ, gõ nhẹ hai cái vào chiếc laptop đang đặt trên bàn của cô, “Mở ra cho anh xem, biết đâu sẽ có bằng chứng đấy.”
Mộ Dữu biết mình càng hoảng sợ anh càng nghi, trên mặt cố gắng giữ bình tĩnh: “Anh cũng nói là “biết đâu”, tại sao em phải cho anh xem? Đây là máy tính của em, tôn trọng quyền riêng tư anh có hiểu không, anh nhìn xem xưa nay em chưa bao giờ xem điện thoại với máy tính của anh cả.”
Doãn Mặc lấy điện thoại di động từ trong túi ra, đưa cho cô: “Em có thể xem qua, ngay cả máy tính cũng có thể cho em xem.”
Đôi mắt sâu thẳm lưu luyến kia bắt gặp ánh mắt của cô, “Anh ở bên em, chưa từng có bí mật.”
Mộ Dữu: “. . .”
Nói đến đây, cô chợt cảm thấy hơi xấu hổ vì mình có một bí mật.
“Thật ra thì——” Mộ Dữu hơi cụp mí mắt, mím môi mỏng, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên, “Trong máy tính của em đúng là có bí mật, không nhất thiết phải giấu giếm anh, chỉ là em thấy xấu hổ thôi.”
“Hửm?”
Mộ Dữu thở dài, trên mặt lộ ra biểu tình nếu anh muốn biết, em sẽ thú thật với anh: “Là như này, năm nay đại học A tổ chức lễ kỷ niệm thành lập trường, anh là cựu sinh viên nổi tiếng của đại học A, hẳn là có biết chuyện này, đúng chứ?”
Doãn Mặc ừ: “Thầy Hoắc có nói với anh.”
Mộ Dữu nói: “Thầy Cận đã nhờ em thiết kế thư mời khách cho kỷ niệm ngày thành lập trường. Em vốn định đợi anh nhận được thư mời và nhìn thấy tên em được đề trong cột hoạ sĩ, làm cho anh sáng mắt ra, vì thế nên em không muốn cho anh biết trước chuyện này.”
Cô chỉ vào máy tính và bảng vẽ tay bên cạnh, “Vừa rồi em đang bận việc này.”
“Chỉ có vậy?” Doãn Mặc nhớ lại thái độ lo lắng vừa rồi của cô, vẫn còn bán tín bán nghi với lời biện minh này.
Mộ Dữu quả quyết gật đầu: “Chính là thế đó.”
Lại đẩy anh một cái, oán trách nói: “Đều tại anh, nhất định phải ép em nói bằng được, bây giờ không còn bất ngờ nữa rồi.”
“Hoàn thành đến đâu rồi?” Doãn Mặc hỏi.
Mộ Dữu: “Sắp xong rồi.”
Trên thực tế, cô đã nộp bản thiết kế thiệp mời trước kỳ nghỉ lễ tháng Năm rồi, thầy Cận rất hài lòng và cho người in chúng ra, sau kỳ nghỉ sẽ gửi cho khách mời.
Mộ Dữu nói thêm: “Có lẽ sau khi kỳ nghỉ kết thúc anh sẽ nhận được đấy.”
“Không phải anh nói ra ngoài chơi sao, nếu không đi thì trời tốt mất.” Cô nói, sau đó cầm bình xịt chống nắng trên bàn lên, xịt hai lần lên mặt và cổ, rồi lại xịt một lớp lên đôi chân trắng và cánh tay bị lộ ra ngoài chiếc váy.