[Hoàn] Nụ Hôn Của Em Thật Ngọt Ngào - Dạ Tử Tân - Chương 30: Lại muốn hôn anh
Xế chiều hôm đó Mộ Dữu quay trở về trường học.
Đại hắc cẩu muốn cô quay về căn hộ mỗi tối, điều này là hoàn toàn không thể, Mộ Dữu từ chối ngay tại chỗ.
Cô tán tỉnh đại hắc cẩu chỉ vì muốn nhìn thấy trong tương lai anh khóc lóc níu kéo mình, nhưng cô sẽ không thực sự thích anh.
Nội thành cách trường rất xa, nếu ở lại bên này cô sẽ phải đi sớm về muộn. Vốn chỉ là một thú vui tiêu khiển nho nhỏ lúc rảnh rỗi thôi, tự hành hạ mình như thế thì còn gì vui nữa?
Huống chi, nếu mỗi ngày đều đóng vai tiểu bạch hoa trước mặt anh, cô cũng rất mệt mỏi.
Dần dần, có lẽ trên người cô thật sự sẽ có bóng dáng của tiểu bạch hoa nhu nhược, ngữ khí ỏn à ỏn ẻn…
Mộ Dữu nghĩ đến lại rùng mình một cái, cô không muốn như vậy đâu.
Quay lại trường học là để cho bản thân khoảng thời gian đệm, nên cô chỉ có thể chấp nhận mỗi cuối tuần quay lại tán tỉnh anh hai ngày.
Khi đến gần trường học, Doãn Mặc vẫn hỏi một lần nữa: “Em chắc chắn em vẫn muốn trọ ở trường à?”
Mộ Dữu chưa quên thiết lập tính cách hiện tại của mình, nhẹ nhàng cười với anh, thập phần quan tâm nói: “Vẫn là quên đi, mỗi ngày anh đều bận rộn công việc như vậy, đến trường đón em sẽ rất vất vả, em lo lắm.”
Cô ngày càng phơi bày sự quan tâm của mình ngoài mặt, Doãn Mặc cảm nhận được tình yêu sâu sắc của cô, đáy lòng cũng dâng lên chút ngọt ngào.
Lúc chờ đèn đỏ, anh nghiêng đầu nhìn qua, bày tỏ thêm: “Chỉ cần được nhìn thấy em mỗi ngày, anh không thấy vất vả.”
Mộ Dữu bị lời nói của anh làm cho sửng sốt, nhất thời theo không kịp, nhìn về phía trước chớp chớp mắt, nhắc nhở: “Xanh, đèn xanh.”
Doãn Mặc gạt cần tiếp tục di chuyển, trong xe im lặng hai giây, Mộ Dữu đột nhiên cảm thấy hơi nóng liền hạ cửa kính xe.
Nghĩ đến vừa rồi ánh mắt sáng rực của anh nhìn đến, Mộ Dữu có chút không thể tin được.
Một người tính cách lạnh nhạt như Doãn Mặc, cũng có thể nói ra những lời sến súa kia, mà còn cực kỳ dịu dàng ôn nhu.
Quả nhiên thiết lập nhân vật tiểu bạch hoa rất được lòng anh.
Mộ Dữu im lặng một lúc, sau đó nhẹ nhàng trả lời: “Vẫn là thôi đi, nhìn anh vất vả em không nỡ, hơn nữa em còn là cán bộ sinh viên, thường phải trực ban sau giờ học, thế nên chạy tới chạy lui em cũng sẽ rất mệt.”
Mấy câu sau của cô càng nói càng ủy khuất.
Doãn Mặc suy nghĩ một lúc, cảm thấy cô nói cũng có lý.
Dữu Dữu quan tâm đến anh, không muốn nhìn thấy anh vất vả, anh tự nhiên cũng phải quan tâm đến thời gian nghỉ ngơi của cô.
“Được, vậy cuối tuần này anh lại đến đón em.”
Xe cuối cùng dừng ở cổng đại học A, Doãn Mặc nói: “Anh trực tiếp đưa em đến dưới lầu ký túc xá nhé.”