[Hoàn] Nụ Hôn Của Em Thật Ngọt Ngào - Dạ Tử Tân - Chương 2: Hôn được không?
“Tại sao anh lại cho rằng tôi đang tránh anh chứ?” Mộ Dữu bưng cốc nước mật ong uống hai hớp, nghiêm túc nói, “Tôi không nói chuyện với anh, bởi vì tôi thật sự cảm thấy không quen anh.”
Doãn Mặc chăm chú nhìn cô thật lâu, cầm lấy cốc thuỷ tinh trên bàn trà: “Uống nhiều rượu dễ khát nước, anh đi đun thêm nước nóng giúp em, một lát nữa mang theo về phòng.”
Anh đứng dậy đi vào phòng bếp, Mộ Dữu cầm cốc nước mật ong đã uống xong trên tay, ôm gối ôm lùi vào bên trong ổ ghế sô pha.
Lúc đang mơ màng chìm vào giấc ngủ, bên tai chợt có tiếng chuông cửa vang lên.
Cô nhấc mí mắt nặng trĩu lên, thấy Doãn Mặc đi tới mở cửa.
Đứng ngoài cửa là một cô gái xinh đẹp thông minh, hai tay cầm theo hộp quà tinh tế đưa tới, giọng nói uyển chuyển êm tai: “Anh Doãn, em là hàng xóm ở lầu trên, hôm nay thử làm đồ ngọt mà không cẩn thận làm nhiều quá, tặng cho anh một phần này.”
“Không cần.” Anh đứng bên trong cửa, dứt khoát, quả quyết từ chối, “Về sau cũng đừng đến gõ cửa nữa.”
Doãn Mặc đối với những người phụ nữ ái mộ anh luôn luôn xa cách ngàn dặm, chưa từng có ngoại lệ.
Bao gồm cả cô.
Mộ Dữu vuốt ve cốc nước rỗng, các khớp ngón tay hơi siết chặt.
Đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ, sau kỳ thi tuyển sinh đại học, thật vất vả cô mới lấy được dũng khí tỏ tình với anh.
Cô cho là anh đối với mình tốt như vậy, nhất định là cũng thích cô.
Cõi lòng cô tràn đầy chờ mong.
Thế nhưng ngày ấy, anh lại chỉ bình tĩnh nói ba chữ: “Em quá nhỏ.”
Ngữ khí của anh vẫn lãnh đạm giống như từ chối cô gái đêm nay, không có nửa phần thương tiếc.
Con người Mộ Dữu không có quá nhiều ưu điểm, lớn nhất là đối mặt với tình cảm thì gọn gàng mà linh hoạt.
Anh từ chối, cô cũng tuyệt không quấn chặt lấy, giữ mãi không buông.
Trong hai năm qua, ngoại trừ việc cô không thích nói chuyện với Doãn Mặc, cuộc sống của cô vẫn rất tiêu sái, vui vẻ thoải mái.
Cô gái đưa đồ ngọt kia đã đi, Doãn Mặc một lần nữa đóng cửa lại.
Thoáng nhìn Mộ Dữu nằm ngủ lệch bên ghế sô pha, anh đi tới, cầm lấy chiếc cốc rỗng trong tay cô, đặt lên bàn trà.
Cô gái nhỏ không mở mắt, anh trực tiếp ôm người lên theo kiểu công chúa, định đưa cô về phòng.
Mộ Dữu dựa vào trong ngực anh mở mắt ra, nhìn vào khuôn mặt đẹp trai sắc sảo của người đàn ông.
Dù là ở nhà, anh vẫn ăn mặc chỉnh tề, áo sơ mi cài đến tận cúc áo trên cùng, tự phụ lại cấm dục.
Mấy năm nay Mộ Dữu vẫn luôn hiếu kì, rốt cuộc phải là cô gái như thế nào mới có thể khiến người cao cao tại thượng như anh cam tâm hạ gối dưới váy.
Anh thanh quý đoan chính, như một đoá hoa cao quý trên núi không thể với tới.
Có thể càng như vậy, đôi khi càng khiến cho người ta càng muốn lấn tới anh, hung hăng chà đạp.