[Hoàn - Mtlltđ] Mặt Tôi Luôn Luôn Thay Đổi - Dung Quang - Chương 75: Tinh linh ước nguyện
- Metruyen
- [Hoàn - Mtlltđ] Mặt Tôi Luôn Luôn Thay Đổi - Dung Quang
- Chương 75: Tinh linh ước nguyện
Editor+Beta: Qiongne
Không, không thể là bây giờ.
Cô còn chưa biến thành khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp nhất, anh cũng chưa biết bí mật cô luôn giấu kín bao lâu nay.
Nhưng vì sao anh nhìn gương mặt xa lạ này mà lại chắc chắn nắm lấy tay cô, còn gọi cô là Chu Sanh Sanh?
Chu Sanh Sanh kinh ngạc đứng đó, quay đầu nhìn lại.
Phía sau anh là ngõ hẻm sâu thẳm yên tĩnh, ánh trăng đêm trên cao lẳng lặng nhìn anh và cô giằng co.
Lục Gia Xuyên chăm chú nhìn cô, đứng yên không nhúc nhích, đôi mắt đen như mực nổi lên từng đợt sóng mãnh liệt, như muốn hút cô vào trong.
Anh vẫn nắm chặt tay cô không rời.
“Anh này, anh nhận nhầm người rồi?” Cô cố gắng nói giọng thật trầm, run run hỏi anh.
Lục Gia Xuyên nhíu mày: “Em bị cảm?”
“Gì cơ?” Cô không hiểu ý anh.
“Sao giọng em lại biến thành thế này?” Anh nhìn vào gương mặt hoàn toàn xa lạ: “Chẳng lẽ khuôn mặt thay đổi, giọng nói cũng thay đổi theo?”
“…”
Chu Sanh Sanh hoàn toàn nói không ra lời.
Anh đã biết.
Anh quả nhiên biết bí mật của cô.
Cô hoảng sợ đến nỗi như con kiến gặp phải sự công phá của hồng thủy, nhìn anh không nói nổi một chữ, trốn cũng vô dụng, rồi lại không biết nên lấy bộ dạng gì đối mặt với anh.
Cuối cùng thật vất vả há miệng thở dốc, lại chỉ nói ra một chữ, đã bị đánh gãy.
“Anh…”
“Gương mặt này xấu.” Lục Gia Xuyên nói, “Còn không bằng gương mặt trước.”
Dường như sợ cô không nghe hiểu, anh còn bổ sung một câu: “Anh nói chính là gương mặt kia của Tiết Thanh Thanh.”
“…”
Tốt, Chu Sanh Sanh hoàn toàn im bặt.
Anh quả nhiên đã biết.
Nhưng anh là làm sao mà biết được?
Đã tìm tới Xuất Tô Ốc.
Là tức giận đến không thể nhẫn nhịn, nên đến tìm đến đây để tính sổ sao?
Đều tại cô, càng muốn biến xinh đẹp, lại càng không thể biến xinh đẹp. Vốn nghĩ con người đều là động vật thị giác, nếu như cô biến thành xinh đẹp xuất hiện trước mặt anh, có lẽ anh muốn mắng cũng mắng không nổi?
Chính là bây giờ anh cũng nói, gương mặt mày còn không bằng Tiết Thanh Thanh kia…
Uể oải, ảo não, thấp thỏm, hoảng loạn, tất cả tư vị nảy lên trong lòng, Chu Sanh Sanh chậm rãi gục đầu xuống, nhìn bóng dáng hai người, chỉ nói ra một câu: “Anh đều đã biết…”
Chờ đợi cô sẽ là cái gì, cô đến đoán cũng không dám đoán.
Hiện giờ anh mới là dao thớt, tôi là thịt cá… cô còn nhớ rõ một câu cổ văn này, là cô học được ở học kỳ cuối của cấp ba.