[Hoàn - Mtlltđ] Mặt Tôi Luôn Luôn Thay Đổi - Dung Quang - Chương 74: Gặp lại ở hẻm sâu
- Metruyen
- [Hoàn - Mtlltđ] Mặt Tôi Luôn Luôn Thay Đổi - Dung Quang
- Chương 74: Gặp lại ở hẻm sâu
Editor: Jindo87
Beta: Qiongne
Chu Sanh Sanh liên tục ở bệnh viện trông Trịnh Tầm ba ngày hai đêm.
Trịnh Tây Nghị nói, Trịnh Tầm nhìn thấy cha cô đánh cô và Nam Phong vì thế lập tức đánh trả, sau đó đưa hai chị em cô về nhà. Nhưng mà Trịnh Kiến Ninh cũng không phải hạng vừa, mới có một ngày ông ta đã tìm ra được nơi ở của Trịnh Tầm, gọi một đám lưu manh tới phá hoại.
Trịnh Tầm cũng không phải kẻ yếu đuối, làm sao có thể để người khác bắt nạt người của mình, vì thế hai bên thực sự xảy ra xô xát, đám lưu manh không chỉ dùng dao hù dọa nữa mà quả thực đâm cậu ấy.
Trịnh Tầm bị đâm một nhát trí mạng vào bụng, bác sĩ nói nếu như mũi dao này chỉ cao thêm vài centimet nữa thôi là đâm thẳng vào thận của cậu ấy rồi.
Chu Sanh Sanh không trách Trịnh Tây Nghị, khi bọn họ cùng Trịnh Tầm vào bệnh viện, cô cũng không phát hiện ra Trịnh Tây Nghị cũng bị thương. Đến khi có một nữ y tá kêu lên:”Ái chà, em gái à, sao em lại chảy máu thế này, bị thương ở đâu?”
Chu Sanh Sanh quay lại nhìn mới thấy Trịnh Tây Nghị cũng bị đâm một dao vào tay, vậy mà từ đầu đến cuối cô ấy cũng không rên một tiếng.
Có lẽ tình yêu sâu đậm chính là như vậy, không cần biết gặp bao nhiêu khó khăn, trời có sập xuống cũng tình nguyện che chắn bảo vệ người mình yêu thương.
Cô nhớ đến bác sĩ Lục của cô, trong nháy mắt trái tim cũng thấy ấm áp hơn.
Chu Sanh Sanh trông Trịnh Tầm ba ngày hai đêm, từ khi cậu ấy vào phòng mổ đến khi cậu được ra phòng ICU chăm sóc đặc biệt, cô vẫn luôn không ngủ không nghỉ ngồi trông bên cạnh, mệt quá thì ghé tạm vào mép giường ngủ gà ngủ gật, đói bụng thì ăn vài miếng cơm Trịnh Tây Nghị đưa tới.
Bác sĩ y tá đều tưởng cô là bà của Trịnh Tầm, chụm đầu ghé tai khi nói đều là: “Bà cụ thật là yêu thương cháu trai.”
Chu Sanh Sanh cũng không giải thích, cứ như vậy ngồi đó trông Trịnh Tầm.
Khi Trịnh Tầm vừa mở mắt ra, cô cười vui sướng nói: “Tôi biết ngay là cậu không chết được, ông trời đều nói người hiền chết sớm, kẻ ác sống ngàn năm ư”
Cô nói câu này nghe thật là không tim không phổi, nhưng Trịnh Tây Nghị lại nhìn thấy cô quay đi len lén gạt nước mắt.
Cô vỗ vai Trịnh Tây Nghị nói: “Tôi giao cậu ấy cho cô chăm sóc.”
Trịnh Tầm mở mắt nhìn cô một lát, khó khăn mở miệng nói : “Ái chà, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy bộ mặt như quỷ hiện hình của cậu, dọa tôi sợ suýt ngất.”
Cậu ta cũng không ngờ là Chu Sanh Sanh lại biến thành bà lão tám mươi tuổi.
Không phải đã tìm được sườn núi nhỏ rồi sao?
Chu Sanh Sanh trợn mắt nói: “Vừa mới tỉnh dậy đã mồm thối như thế rồi, tôi thấy cậu tốt nhất lại ngủ đi. Tôi đi trước.”
“Lão tử vừa mới tỉnh dậy, cậu làm sao phải chạy như đang ngồi trên đống lửa thế?”
Chu Sanh Sanh quay lưng, không nhìn Trịnh Tầm, nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy, đang ngồi trên đống lửa, đạp gió mà đi, ước gì biến khỏi đây càng sớm càng tốt. Ở đây toàn mùi thuốc sát trùng, làm cho tôi cũng bị ám hết lên người rồi.”