[Hoàn - Mtlltđ] Mặt Tôi Luôn Luôn Thay Đổi - Dung Quang - Chương 63: Nhận ra chủ
Editor: BẢO XUYÊN
Beta: Qiongne
Ánh đèn mờ ảo, tấm màn đỏ sẫm được kéo lên trên sân khấu.
Chu Sanh Sanh cứng người đứng ở phía sau, lắng nghe một số tiếng ồn từ khán giả giữa các buổi biểu diễn, ầm ầm vang lên bên tai.
Bữa tiệc tối dành cho trẻ em mồ côi chính thức bắt đầu lúc 19h.
Cô và Lục Gia Xuyên là tiết mục thứ bảy.
Phải lên sân khấu liền ngay lập tức.
Buổi biểu diễn trước đó của họ là một trò ảo thuật được thực hiện bởi một cậu bé mười tuổi. Lúc này, cậu bé đã bước xuống đi ngang qua họ.
Chu Sanh Sanh lo lắng nhìn thiếu niên với vẻ mặt thoải mái, không biết từ đâu ra tâm tình cậu bé tốt như vậy.
Có hàng ngàn người đang ngồi bên dưới khán đài!
Cô căn bản không có tài nghệ gì, từ nhỏ đến lớn chưa đứng trên sân khấu bao giờ.
Đứa nhỏ dường như cảm nhận được vẻ căng thẳng của cô, khẽ quay đầu lại, tò mò nhìn.
Chu Sanh Sanh nở một nụ cười, so với khóc còn xấu hơn.
Vì vậy đứa nhỏ cười thành tiếng: “Cô ơi, không cần căng thẳng như vậy, phía dưới đều là những đứa trẻ, cô cứ coi như chúng không tồn tại.”
Chu Sanh Sanh: “…”
Chính cậu không phải cùng bọn họ là một đám trẻ có khác nhau sao?
Thay vào đó, Lục Gia Xuyên nhìn chằm chằm đứa trẻ, nắm lấy cổ tay Chu Sanh Sanh đưa cô về phía trước.
Chu Sanh Sanh ngẩng đầu: “Làm sao vậy?”
Kết quả thấy anh nhìn đứa trẻ với ánh mắt không mấy thiện cảm: “Chuyện của người lớn, trẻ con không nên xen vào.”
Chu Sanh Sanh: “Có chuyện gì vậy?
“Cậu bé ấy toàn nói những lời an ủi. Anh đang nói cái gì thế này?”
“… Thực ra anh có thể nói gì, im lặng là tốt nhất”
Chọc cười một phen, tay cô không còn run như lúc đầu nữa.
Cô tự cổ vũ mình, không sao đâu, mọi thứ đều là lần đầu tiên, cô ấy đã sống đến tuổi này rồi, có thể bù đắp cho sự tiếc nuối khi chưa được biểu diễn trên sân khấu.
Lục Gia Xuyên nhìn cô đang nắm chặt quả đấm nở nụ cười: “Cứ lên nhảy đi, không cần phải làm bộ dạng thấy chết không sờn này.”
Chu Gia Xuyên trừng mắt nhìn anh, còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy giọng nói lớn của MC.
Một nhân viên phía sau thúc giục: “Đến giờ lên sân khấu rồi, hai vị.”
Rèm được kéo ra một cách chậm rãi, đem tất cả đèn tắt vào lúc này.
Với việc Lục Gia Xuyên đứng yên ở trung tâm sân khấu, trái tim của Chu Sanh Sanh như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Một chùm ánh sáng chói lọi bật lên.
Trong khán phòng khổng lồ, khán giả đều nín thở nhìn hai người đứng ở trung tâm ánh sáng.