[Hoàn - Mtlltđ] Mặt Tôi Luôn Luôn Thay Đổi - Dung Quang - Chương 61: Nói chuyện yêu đương
- Metruyen
- [Hoàn - Mtlltđ] Mặt Tôi Luôn Luôn Thay Đổi - Dung Quang
- Chương 61: Nói chuyện yêu đương
Edit: Chou
Beta: Qiongne
Hai người tránh đầu sóng ngọn gió trong thang máy, sau khi qua cơn buồn cười, lại bắt đầu cãi nhau vì một cái áo sơ mi rốt cuộc có đáng giá nhiều tiền như vậy không.
Chu Sanh Sanh khăng khăng chắc chắn: “Bác sĩ Lục, anh nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!”
Lục Gia Xuyên: “Trong lòng tôi nghĩ quẩn bao nhiêu bao nhiêu mới có thể cướp bóc đến em chứ?”
“Em…em thì làm sao? Cướp bóc em sao lại là nghĩ quẩn trong lòng?”
“Bởi vì trên mặt em có viết hai chữ to: Tôi nghèo.”
Chu Sanh Sanh trợn trắng mắt nhìn lên bầu trời: “Trên đầu anh mới viết ba chữ to: Tôi đê tiện ấy!”
Lục Gia Xuyên nhìn kỹ cô một lát, gật đầu: “Đúng là em có hơi đê tiện.”
Chu Sanh Sanh…
Chu Sanh Sanh cắn răng nhìn chằm chằm anh, xoa xoa bàn tay, duỗi cánh tay: “Bác sĩ Lục, có phải anh cũng muốn thử mùi vị bị ném qua vai không?”
Lục Gia Xuyên không thèm sợ sự uy hiếp của cô, liếc mắt nhìn cô một cái, tay đút túi quần, cực kì bình tĩnh lựa chọn làm lơ cô.
Nhưng mà cô nhắc tới cú ném qua vai, giờ phút này, trong đầu anh lóe lên một hình ảnh rất lâu trước kia.
Cùng trong một trung tâm thương mại, cùng là tầng ba, cùng là ngoài cửa rạp chiếu phim quen thuộc, từng có một người phụ nữ bất chấp hậu quả xông lên phía trước, một cú ném qua vai quăng cô ả đào mỏ ngã xuống đất.
Anh ngẩn ra, mày nhíu chặt, nhìn lại người phụ nữ bên cạnh.
Dù đã qua hơn nửa năm, ký ức anh không còn quá rõ ràng, nhưng chiêu thức đó, từng cử động như một bộ phim hoàn toàn trùng khớp với nhau.
Thang máy dừng lại ở tầng một, cửa mở.
Chu Sanh Sanh ra trước hai bước, thắc mắc quay đầu hỏi: “Anh không ra hả?”
Sắc mặt Lục Gia Xuyên phức tạp, bước đến cạnh cô, nói hai câu không thể hiểu được: “Chiêu vừa rồi của em học với ai vậy?”
Chu Sanh Sanh sửng sốt: “Cái gì?”
“Cú ném qua vai kia…” Lục Gia Xuyên im lặng một lát, “Trông rất quen.”
Chu Sanh Sanh: “Tae Kwon Do đều cùng một kiểu, ném qua vai còn có thể ném ra kiểu gì khác sao?”
Là vậy sao? Chỉ là một sự trùng hợp?
Lục Gia Xuyên chăm chú nhìn cô một lúc, do dự phút chốc, lại gác cảm xúc khác thường này qua một bên. Anh đã rất lâu không còn nhớ đến người phụ nữ tên Chu An An kia, từ khi gặp lại Tiết Thanh Thanh, cuộc sống hàng ngày của anh lại lần nữa trở nên tươi sáng.
Như vậy cũng tốt.
Trong mắt anh chỉ nên còn lại người này, những thứ khác đều lau dọn sạch sẽ.
Nghĩ thế, anh bỗng duỗi tay xách cổ áo cô: “Em đi đâu?”
“Ra khỏi trung tâm thương mại.”
“Mặc như vậy ra ngoài?” Anh liếc Chu Sanh Sanh, ghét bỏ chiếc áo sơ mi bị nhiễm bẩn cà phê của mình: “Đi thay quần áo trước đã.”