[Hoàn - Mtlltđ] Mặt Tôi Luôn Luôn Thay Đổi - Dung Quang - Chương 60: Báo thù
Edit: Chou
Beta: Qiongne
Bởi vì không xem xong phim đã ra ngoài trước, ba giờ chiều, Chu Sanh Sanh cùng Lục Gia Xuyên đứng ở trung tâm mua sắm vô cùng náo nhiệt không có việc gì làm.
Đi dạo từ tầng ba đến tầng hai, Lục Gia Xuyên cũng không cảm thấy hứng thú đối với việc đi dạo phố mấy, Chu Sanh Sanh thì lúc có lúc không liếc mắt ngắm tủ kính.
Cô bỗng nhiên dừng lại trước của một quán cà phê.
Lục Gia Xuyên đi trước vài bước, phát hiện cô không theo kịp, mới quay đầu lại xem.
Ngoài cửa sổ sát đất của quán cà phê, Chu Sanh Sanh đứng yên lặng, không chớp mắt nhìn chằm chằm trong tiệm.
Lục Gia Xuyên nghi hoặc nhìn theo tầm mắt của cô, khựng lại.
Trương Oánh Nhiên.
Người phụ nữ mặc chiếc váy sát nách màu đỏ đang ngồi trước một cái bàn, gương mặt trang điểm tinh xảo, cười nói vui vẻ, ngồi đối diện cô ta là người đàn ông trẻ tuổi mặc tây trang giày da, mặt mang mỉm cười, vừa lễ phép vừa khách khí.
Xem tình hình này, hoặc là người thân, hoặc là đang hẹn hò. Phán đoán từ vẻ mặt hai người, hẳn là không quá thân, có vẻ mới vừa quen biết không lâu.
Chu Sanh Sanh nhìn Lục Gia Xuyên một cái, cười hì hì duỗi tay chỉ chỉ vào trong cửa sổ sát đất: “Công chúa nhỏ.”
“Công chúa nhỏ?” Lục Gia Xuyên ánh mắt lạnh lùng, “Lão vu bà.”
“…” Cô bị chọc cười, mắt lé nhìn anh, “Lần trước không phải anh còn dẫn người ta về nhà sao? Sao bây giờ lại biến thành lão vu bà?”
“Cô ta nhắc tới Khoa mắt, muốn mượn sách chuyên ngành, tôi mới đưa cô ta về nhà.”
“Chỉ có sách chuyên ngành? Sao em thấy trong túi còn có một quyển 《 Thành phố quái đản》?”
Lục Gia Xuyên: “Em nói rất nhiều lời vô nghĩa.”
“……”
Chu Sanh Sanh thu hồi tầm mắt, đi tiếp hai bước, thuận miệng lại hỏi: “Cô ta gây thù với anh như thế nào, mà anh lại muốn gọi người ta là lão vu bà?”
Lục Gia Xuyên dừng một chút, lạnh như băng nói: “Nhờ phúc của em, làm trò trước mặt cô ta nói anh hôn em ở hành lang. Ngày hôm sau cô ta đã mở ra hình thức tẩy não điên cuồng, cả phòng đều biết tôi là kẻ biến thái cuồng dâm ô nữ hàng xóm.”
Chu Sanh Sanh vốn dĩ muốn tỏ vẻ đồng tình chút, kết quả nhìn vẻ mặt ẩn nhẫn của Lục Gia Xuyên, sắc mặt đen kịt, lập tức không nhịn được, ha ha mà cười rộ lên.
“Rất buồn cười?” Người nào đó giọng nói lạnh hơn, sắc mặt cũng theo đó nguy hiểm lên.
Chu Sanh Sanh thu hồi tươi cười, chính trực nói: “Việc này đừng trách em.”
“Không trách em thì trách ai?”
“Trách anh. Chọc ai không chọc, cố tình chọc phải loại người này. Cô ta coi trọng anh, anh chỉ có hai kết cục, hoặc là thuận theo ý cô ta, chiều chuộng cô ta lên trời, chờ ngày nào đó cô ta không còn hứng thú với anh, đá văng anh ra; hoặc là anh đối xử lạnh nhạt với cô ta, chính là không tốt với cô ta, bởi vì lòng tự trọng, cô ta sẽ điên cuồng trả đũa, bây giờ chỉ truyền bá vài tin tức xấu về anh đã là giơ cao đánh khẽ, anh mau đi thắp hương bái Phật cầu nguyện cô ta hoàn toàn không còn hứng thú với anh đi.”