[Hoàn - Mtlltđ] Mặt Tôi Luôn Luôn Thay Đổi - Dung Quang - Chương 58: Mười ngón nắm chặt
- Metruyen
- [Hoàn - Mtlltđ] Mặt Tôi Luôn Luôn Thay Đổi - Dung Quang
- Chương 58: Mười ngón nắm chặt
Editor: Quả táo nhỏ
Beta: Qiongne
Mở cửa như thế nào, bước qua rào cản ra sao, bỏ qua phòng bị thẳng thắn thành khẩn nói với nhau, dựa vào xúc động nguyên thuỷ bước vào phòng như thế nào, bọn họ hết thảy đều không biết.
Mặt biển vĩnh hằng kia, Lục Gia Xuyên rốt cuộc có chìm xuống hay không, chính anh cũng không rõ ràng.
Nhưng anh cảm giác được chính mình như đang đắm mình trong biển lớn, bị sóng biển bao phủ che lấp trời đất.
Chu Sanh Sanh giống như cá chết, run rẩy thở dốc.
Sau đó, cô nghe thấy tiếng anh phảng phất ở bên tai, lẩm bẩm nói.
Anh nói: “Đừng rời bỏ anh.”
Tiếng nói nhẹ nhàng trầm thấp, rõ ràng là lời âu yếm cùng với sủng nịnh đối với người yêu, giây phút này lại mang theo ôn nhu đau đớn như vậy.
Anh nói ra điều này, bởi vì Tiết Thanh Thanh sẽ không hiểu rõ.
Tiết Thanh Thanh có lẽ không rõ, nhưng Chu Sanh Sanh hiểu được. Một khắc này, cô từ cực hạn vui sướng tỉnh táo lại, qua ánh sáng tối tăm của màn đêm mà nhìn về phía anh. Anh nhắm hai mắt, chậm rãi chìm vào giấc ngủ, khuôn mặt ủ rũ cùng ôn nhu cứ thế hiện lên.
Cánh tay của anh đặt trên eo cô không nhẹ không nặng nhưng mang đầy dục vọng chiếm hữu.
Chu Sanh Sanh cũng nhắm mắt lại, trong lòng một mảnh ngọt ngào, một mảnh lại chua xót.
*-*
Sáng sớm hôm sau, nắng gắt như đổ lửa.
Mùa hè rốt cuộc tới.
Chu Sanh Sanh tỉnh dậy trước Lục Gia Xuyên, phát ngốc nhìn mặt nghiêng ngủ say của anh một lát, bên tai vẫn còn vang vọng tiếng nỉ non của anh nói câu nói kia.
Không nhịn được, môi để sát vào một chút, ở mí mắt của anh nhẹ nhàng chạm vào.
Chào buổi sáng, bác sĩ Lục.
Cô nói ở trong lòng.
Bức màn trong phòng ngủ hai tầng dày dặn che mất ánh mặt trời, trong phòng vẫn đen nhánh, thích hợp để ngủ nướng. Cô trộm bò dâỵ, thật cẩn thận kéo cánh tay đang đặt trên eo mình của anh ra, bước xuống giường. Vừa mới đặt chân xuống đất, hai chân đã lảo đảo, thiếu chút nữa thì ngã chổng vó.
Cô cô cô, thiếu chút nữa quên tối qua anh có bao nhiêu cầm thú.
Chu Sanh Sanh khẽ cắn môi, xoa xoa đùi, nhẹ nhàng mở cửa, lại thuận tay khép lại cửa phòng ngủ.
Vì thế khi Lục Gia Xuyên tỉnh lại, chỗ bên cạnh đã rỗng tuếch. Anh đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lại trầm mặt xuống. Cô đi rồi? Không từ mà biệt?
Vui thích một lúc, cô lại lén lút chạy?
Xốc chăn mỏng lên, anh ngồi dậy, xuống giường, xỏ đôi dép lê, hùng hổ kéo cửa phòng ngủ, tính toán đi tìm cô gái ở cách vách kia tính sổ.
Làm gì! Kéo quần xong liền chạy?
Xem anh là người nào?!
Ở khoảnh khắc anh đầy lửa giận kéo cánh cửa phòng, không gian tối tăm hoàn toàn biến mất. Bởi vì bức màn ở phòng khác bị người kéo ra, ánh mặt trời chiếu sáng khắp căn phòng, trong không khí còn có mùi đồ ăn thoang thoảng.