[Hoàn - Mtlltđ] Mặt Tôi Luôn Luôn Thay Đổi - Dung Quang - Chương 44: Phong ba nổi lên
- Metruyen
- [Hoàn - Mtlltđ] Mặt Tôi Luôn Luôn Thay Đổi - Dung Quang
- Chương 44: Phong ba nổi lên
Editor: Nghiên
Beta: Qiongne
Trong cuộc sống, mọi người đều có xu thế tránh hại tìm lợi, Chu Sanh Sanh cũng không ngoại lệ.
Tám năm, cô đã vượt qua cuộc sống nhạt nhẽo bình đạm ở trấn nhỏ được tám năm rồi, thật ra, trong cuộc đời của một con người, cả đời cũng không có được bao nhiêu cái tám năm.
Thương xuân bi thu thật lâu, tự khép mình kín mình lại theo bản năng, cô rốt cuộc cũng có thể mang theo tinh thần hời hợt nhạt nhẽo để đối mắt với từng gương mặt xa lạ luôn xuất hiện của mình.
Chỉ là dù miệng vết thương đã không còn rớm máu, nhưng vết sẹo vẫn còn ở đó. Từ trước đến nay cô vẫn không thể nói ra bí mật của bản thân, bởi vì quá khứ vẫn còn rõ ràng trước mắt, sự sợ hãi và hoảng hốt lớn nhất vẫn còn tồn tại, cô thật sự không thể một lần nữa đối mặt với sự châm chọc mỉa mai của mọi người, sau đó kết quả cuối cùng là bị đưa vào viện tâm thần.
Cô không thể chịu đựng ánh mắt như nhìn kẻ tâm thần của những người thân quen.
Đặc biệt càng không thể chấp nhận, ánh mắt như vậy đến từ Lục Gia Xuyên.
*-*
Thứ tư, Chu Sanh Sanh nhìn thấy một tin tức trên quầy báo chí, nói về một cậu bé bị thất lạc ba năm cuối cùng cũng đã tìm được.
Trên tin tức có nhắc đến, năm đó cậu bé bị lạc ở dưới cầu vượt, không biết là người tốt bụng nào đã cứu được cậu bé, hơn nữa còn nuôi cậu bé rất khỏe mạnh. Mà người tốt kia sau khi gọi điện thoại cho bà nội của cậu bé, đưa cậu bé đến cửa cục cảnh sát thì im lặng rời đi.
Người nhà của cậu bé đang kêu gọi trên tạp chí, hy vọng người tốt bụng kia có thể xuất hiện, bọn họ đồng ý trả lại gấp đôi tiền nuôi dưỡng trong mấy năm nay để cảm ơn lòng tốt của người nọ.
Chu Sanh Sanh đứng ở quầy bán báo của tiểu khu, ngơ ngác mà nhìn tin tức này, thật lâu cũng không nói một lời.
Cũng vì vậy, cô cũng không nhìn thấy Lục Gia Xuyên đang từ bên trong đi ra.
Nhưng Lục Gia Xuyên vừa đi ra là đã thấy cô, người phụ nữ kia không biết đang nghĩ gì mà lại ngẩn người cầm tờ báo. Từ sau khi cô chuyển đến, thực sự là khắc cốt ghi tâm việc phải quấy rầy anh, bước chân của anh hơi dừng lại, hận không thể quay đầu tránh đi, trốn vị Phật lớn này.
Kỳ lạ là, người phụ nữ khi anh đi đổ rác cũng có thể bám theo quấy rầy không dứt, lúc này đây khi anh đi ngang qua người cô cũng không phát hiện.
Lục Gia Xuyên nhẹ nhàng thở ra, lại cảm thấy hành động của mình rất buồn cười.
Nhưng mà, cô ấy đang xem cái gì vậy?
Anh hơi ghé mắt nhìn vào, chú ý đến tiêu đề trên trang báo, cô đang nhìn chằm chằm vào tờ báo xã hội, nghĩ thầm, chỉ là tin tức xã hội thường thấy mỗi ngày thôi, biểu tình như vậy cũng hơi khoa trương đi.
Chỉ là một người phụ nữ ngày nào cũng theo đuôi anh đi đổ rác hôm nay bỗng nhiên vì một tờ báo mà lại làm lơ anh, biến anh thành một người trong suốt, đối lập trước sau thật sự quá lớn.