[Hoàn - Mtlltđ] Mặt Tôi Luôn Luôn Thay Đổi - Dung Quang - Chương 39: Tự mình thể nghiệm
- Metruyen
- [Hoàn - Mtlltđ] Mặt Tôi Luôn Luôn Thay Đổi - Dung Quang
- Chương 39: Tự mình thể nghiệm
Editor: MC.Weed
Beta: Qiongne
Sắp, sắp thay đổi mặt?
Chu Sanh Sanh ngồi xổm tại chỗ, đại não trống rỗng khoảng hai giây, ngay sau đó, ánh mắt của cô chợt trầm xuống.
Được rồi, muốn thay đổi thì thay đi! Không biết cô lấy dũng khí từ đâu ra, giống như có một nguồn năng lượng đột ngột ập đến, tâm địa cô bỗng dưng trở nên hung ác, cắn chặt răng rồi quay đầu chạy về phía trước, trước khi cây dùi cui điện rơi xuống người mình, đánh một gậy vào cổ nhân viên bảo vệ.
Nhân viên bảo vệ giống như hiệu ứng quay chậm xiêu xiêu vẹo vẹo ngã xuống đất, qua một lúc mà cơ thể vẫn không nhúc nhích.
Cô ngồi xổm xuống lay người đàn ông đang nằm trên mặt đất: “Ông không sao chứ?”
Người đàn ông không có sức lực ngẩng đầu lên nhìn cô, đầu lưỡi có chút không linh hoạt: “Cô, cô đi đi…”
Cô dừng lại một chút, cảm giác được luồng nhiệt kia đang có xu hướng giảm xuống, nhưng vẫn đỡ ông ta dậy: “Muốn đi thì đi cùng nhau!”
Cô để cơ thể ông ta dựa vào người mình, từng bước một đi ra ngoài, khi đi tới cửa hàng, bỗng nhiên lại nhớ ra cái gì đó, tay giật lấy túi nilon trong tay người đàn ông kia, lấy ba hộp thuốc bên trong ra nhìn tên trên vỏ.
137, tất cả đều là thuốc dị ứng cho trẻ em.
Cô lấy tờ một trăm từ trong túi ra, cầm lấy tờ năm mươi nhân dân tệ đặt ở quầy, sau đó xoay người đỡ ông ta đi ra khỏi cửa. Người đàn ông vẫn nhìn cô, im lặng, đôi mắt hơi tối sầm lại.
“Hành động này không được tính là trộm đồ.” Cô nhẹ giọng thì thầm nhưng không nhìn ông ta.
Bầu trời đêm nay nhiều mây, chắc mưa lớn sắp đến, sắc trời mờ mịt, trong không khí có một cảm giác áp lực khó hiểu.
Chu Sanh Sanh đỡ người đàn ông đến bên cạnh xe đạp của mình: “Ông có thể tự ngồi lên không?”
“Cô đi đi, đừng quan tâm đến tôi.” Người đàn ông dựa vào tường, cơ thể không còn chút sức lực thở hổn hển.
Cô nắm lấy tay lái, nhìn thẳng về phía trước, cũng không quay đầu lại mà nói, “Lên xe, tôi không có nhiều thời gian.”
“……”
“Tôi nói, lên, xe.” Vẻ mặt cô trở nên nghiêm khắc
Người đàn ông dựa vào bức tường, từ từ ngồi ở phía sau.
“Ôm chặt lấy, đừng để ngã xuống đất.” Chu Sanh Sanh dặn dò hai câu, sau đó bắt đầu dùng hết sức mình mà đạp xe.
Cơn mưa này vẫn không rơi xuống, mặt của cô vẫn không có gì thay đổi, chỉ là dòng nhiệt trên đỉnh đầu vẫn chưa tan, giống như lúc nào cũng có thể tụt xuống một cách bất ngờ.
Cô đi ngược chiều gió đêm, nhìn hàng câu đối mùa xuân cùng đèn lồng đỏ treo dọc khu phố, vậy mà trái tim cô không có nơi nào để trú ngụ, chỉ liên tục hướng về phía nơi ông ta đang sống.
Cô biết ông ta đang ở trạm phế liệu, vì vậy cô rẽ tay lái sang hướng sườn núi dốc.
Ngay khi vừa đến đỉnh dốc, cô có thể nghe thấy đằng chân trời có tiếng sấm vang lên ầm ầm, có chút đáng sợ. Mà khi cô quay đầu lại nhìn, ở khu vực phía dưới đã bắt đầu đổ mưa.