[Hoàn - Mtlltđ] Mặt Tôi Luôn Luôn Thay Đổi - Dung Quang - Chương 12: Báo đáp Quỳnh Dao
- Metruyen
- [Hoàn - Mtlltđ] Mặt Tôi Luôn Luôn Thay Đổi - Dung Quang
- Chương 12: Báo đáp Quỳnh Dao
Editor: Qiongne
Beta: Nguyệt Nguyệt
Cô, cô có thể có việc gì?
Ngực Chu Sanh Sanh nhảy loạn xạ, vắt hết óc nghĩ ra cái cớ: “Tôi, tôi không thoải mái lắm.”
Đúng, trong bệnh viện có thể có việc gì?
Đương nhiên là bị ốm rồi.
Cô trấn định một chút.
Bác sĩ Lục đến gần vài bước, cứ như vậy nhìn cô, thanh sắc thong dong hỏi: “Không thoải mái chỗ nào?”
Cô theo bản năng mà che ngực lại: “… Trái tim không thoải mái.”
Là thật sự.
Nhảy đến quá nhanh, quá quỷ dị.
Lục Gia Xuyên gần trong gang tấc chậm rãi cong lên khóe miệng, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, hình như cô đi nhầm phòng. Nơi này là Khoa mắt, Khoa tim mạch ở tầng hai của phòng khám.”
Chu Sanh Sanh: “…”
Trong lòng diễn ra cuộc chiến giữa thiên thần và con người, lý trí nói làm một người bình thường, giờ khắc này nên nói một tiếng xin lỗi, giả vờ như mình thật sự đi nhầm phòng, sau đó liền rời đi.
Nhưng cô rốt cuộc không kìm được, lúc đứng lên chuẩn bị đi lại dừng lại, quay đầu cẩn thận từng ly từng tý hỏi: “Bác sĩ Lục, anh, anh vẫn ổn chứ?”
Lời này không phải của một người xa lạ đi nhầm phòng sẽ hỏi.
Ý cười trên mặt Lục Gia Xuyên bỗng chốc biến mất, trong mắt thay bằng tia dò sét, dừng một chút, mới lạnh nhạt mà nói: “Cảm ơn đã quan tâm, tôi rất ổn. Xin hỏi cô là…”
Cô cuống quýt xua tay: “Tôi, tôi là lúc tới thăm người bệnh từng gặp anh cùng bệnh nhân giường 25 ở bên nhau, hai người, hai người khiến tôi rất cảm động, tôi vừa rồi nghe nói… Cho nên…”
Cô hoảng loạn thất thố mà đứng ở nơi đó, một lát sau đỏ mặt, cúi đầu nói với anh: “Xin lỗi, bác sĩ Lục, là tôi đường đột.”
*-*
Cô đúng là đường đột.
Giống kẻ ngu ngốc để lộ ra sự thật rằng bản thân là một kẻ cuồng rình trộm.
Chu Sanh Sanh thậm chí bước ra khỏi bệnh viện, giẫm lên mặt đất trong ánh nắng mùa đông ấm áp, cũng không thể làm vơi bớt sự chán nản trong lòng.
Nhưng cô còn nhớ rõ cảnh tượng cuối cùng khi nhìn thấy hai người họ, một tuần trước, lúc cô lại lần nữa dưới hoàng hôn đứng ở cửa phòng bệnh, bệnh nhân giường 25 nói câu gì đó vào tai bác sĩ bên, bác sĩ dừng một chút, khom lưng ôm lấy cô ấy.
Hoàng hôn ngày đông, ngoài cửa sổ mờ mịt sương mù, ánh hoàng hôn nhuộm vàng cả khoảng trời.
Người trong phòng cứ ôm như vậy, an tĩnh lại tươi đẹp.
Chu Sanh Sanh vô số lần nhớ tới một màn kia, luôn cảm thấy cảnh tượng đó chỉ trong phim điện ảnh mới có, biết đâu kết cục này cũng giống trong phim, u sầu như vậy. Mỗi lần nhìn thấy bọn họ, hơn một tháng này mỗi lần bước vào bệnh viện, cho dù bọn họ căn bản không biết người qua đường như cô là ai, nhưng cô rõ trái tim mình là mùi vị gì.