[Hoàn] Lục Yên, Anh Yêu Em (3S, 1V1, 21+) - Kinh Chập - Chương 5.2
Beta: 07.4.2019 (thiếu chú thích ảnh)
______
Trước đây Đào Nhạc góp vốn với người khác kinh doanh bể bơi dành cho trẻ em, trong khu bể bơi có đặt mấy cái máy gắp thú, để cho các học sinh tiểu học tan học vào chơi, mỗi khi Lục Yên tan học đều vào đó chơi gắp thú, cầm một đống đồng xu để chơi, Đào Nhạc cũng để cho cô chơi thoải mái, dù sao gắp được thì cô cũng trả lại.
Cứ như vậy, Lục Yên luyện dùng một tay để gắp, cho đến khi gắp được, thì mới buông tha.
Ánh chiều tà hắt lên mặt anh, chiếc váy rắc đầy vẩy màu, hai màu nóng lạnh, mâu thuẫn phối hợp nhau.
Thấy anh nhìn mình, Lục Yên ngượng ngùng cầm gấu bông đưa vao ngực anh, gấu bông nằm trong khuỷu tay anh, cô cúi đầu cầm cái túi chiến lợi phẩm của mình rời đi.
Chất vải làm gấu bông mềm mại, để trên tay khiến anh có cảm giác ngứa ngáy.
Ánh chiều tà cũng dịu dàng.
Tạ Đạo Niên kẹp chặt nó ở trong khuỷu tay, đẩy cửa đi vào, đi lên phòng, đặt nó lên bàn, xung quanh đều là câu đối, đặt chung một chỗ cảm giác vừa lạ vừa buồn cười.
Anh thở dài, vỗ vỗ đầu cậu bé bút chì, xoay người xuống nhà ăn cơm.
……….
Qua gần một năm rồi, mà cô vẫn kiên trì như cũ.
Thời gian lâu, lâu đến mức anh sẽ vô thức quay đầu lại nhìn xem có bóng dáng lén lút nào ở phía sau mình hay không.
Cô không có làm phiền anh, nhưng lại luôn tồn tại trong cuộc sống của anh.
Bầu trời đêm, xa xa có ông mặt trăng nằm trên bầu trời, trên bầu trời đêm rộng lớn, có rất nhiều ngôi sao nhỏ, những con ong mật đang đậu trên cây hoa sơn trà ở sân sau, tham lam hút mật hoa.
9 giờ tối, con hẻm nhỏ yên tĩnh chìm trong bóng tối.
Cửa sổ mở ra, bên bệ cửa sổ có một cây hoa anh thảo* tươi đẹp, đang tỏa hương thơm.
Lục Yên đứng ở dưới vẫy tay, cô mặc một cái váy màu hồng nhạt ngắn đến đầu gối, lộ ra đôi vai trần trắng nõn, mái tóc đen được thả ra, xinh đẹp rạng ngời.
Tạ Đạo Niên mới vừa viết thư pháp xong, trên mặt bàn có bốn chữ rất to “tam tỉnh ngô thân*”, mạnh mẽ hữu lực, tự nhiên phóng khoáng.
(*đã được chú thích ở chương 4.2 )
Anh đang nhìn cô.
“Tạ Đạo Niên, em có đẹp không?” Cô xoay người một vòng, những bông hoa trên chiếc váy như đang tung bay.
Cô rất đẹp, không trang điểm phấn son cũng đã xinh đẹp, trên người tràn đầy sức sống.
Nụ cười vô cùng chân thành.
Đèn đường chiếu vào người cô, nhìn cô như một nhân vật nữ chính trong phim đang đứng chờ ai đó ở hẻm nhỏ, chờ nhân vật nam chính của cô đến.
Anh gật đầu.
Lục Yên đứng ở dưới che miệng cười, nhìn anh một cái nữa, sau đó vui vẻ chạy đi.