[Hoàn] Lục Yên, Anh Yêu Em (3S, 1V1, 21+) - Kinh Chập - Chương 32.2
Editor: Yang3S
________
Bên ngoài con hẻm nhỏ của Nhã An Hoa Viên, có một chiếc xe ba bánh đi qua, đằng sau trở đầy rác, chiếc còi của chiếc xe bị hỏng, nên khi đi ngang qua cũng không phá vỡ sự yên tĩnh của con hẻm nhỏ, một bác gái gánh hai thùng phân đến vườn rau ở gần bờ sông, bước chân vội vàng. Bên ngoài bức tường rào, hoa đỗ quyên nở đỏ tươi rực rỡ, còn bên trong tường rào, khu vườn nhỏ đẹp như tranh.
Chiếc ghế treo đang rung lắc dữ dội, chiếc mành che nắng ở mái hiên đã được buông xuống, chỉ có thể nhìn thấy loáng thoáng cảnh vật bên trong thông qua các khe hở nho nhỏ giữa các nan tre.
(Up lại ảnh ghế treo cho trí tưởng tượng của m.n bay cao bay xa 😊😊)
Quần áo rơi đầy đất, chiếc váy ngủ dưa hấu màu đỏ được vắt hờ hững trên thành ghế, dây thắt lưng đung đưa qua lại, như muốn rơi xuống đất.
Dây treo của chiếc ghế đang phát ra tiếng két két, nhìn từ trên xuống, chỉ có thể nhìn thấy tay của Tạ Đạo Niên bám vào tay cầm của chiếc ghế, cái mông liên tục ấn xuống, và có một đôi chân trắng nõn đang quấn chặt lấy hông của anh, liên tục lấy đà, cọ sát lòng bàn chân vào bờ mông trần của anh, vừa quyến rũ vừa dâm đãng.
“A …. Trường Canh … chỗ đó … ưm ~ “
Anh ôm chặt lấy cô, cái mông liên tục nhấn xuống, những chiếc tua dua ở tay ghế cũng đung đưa theo động tác của anh, quấn quýt vào nhau không muốn rời.
Tạ Đạo Niên cắn lên vành tai của cô, “Đâu? Em nói chỗ nào?”
“A … vào sâu hơn một chút … ông xã …. “
Hai người đều thở hồng hộc, một tay của anh nắm lấy một bên ngực của cô, còn miệng thì liếm mút bên ngực còn lại, bắp đùi mạnh mẽ va chạm vào nhau, tiếng nước vang lên ở nơi hai người giao hợp, miệng của Tạ Đạo Niên thỉnh thoảng phát ra tiếng cảm thán, lúc thô to lúc nhẹ nhàng, những lúc đâm vào thì tiếng thở từ miệng của anh sẽ thô to, còn những lúc rút ra thì, tiếng thở từ miệng sẽ chậm lại và nhẹ nhàng hơn một chút.
Cả cơ thể của hai người đều ướt đẫm mồ hôi, ánh nắng chiếu vào, từng giọt từng giọt mồ hôi biến thành màu vàng nhạt, chảy xuống, nhìn vô cùng tươi ngon.
Lục Yên ngẩng đầu lên, anh tiến lại gần liếm dọc theo cái cổ của cô, hỏi: “Chỗ nào, sâu là ở chỗ nào?”
Lục Yên hôn anh, “Chỗ đó, chỗ sâu nhất.”