[Hoàn] Lục Yên, Anh Yêu Em (3S, 1V1, 21+) - Kinh Chập - Chương 31.2
Editor: Yang3S
______
Cảnh vật xung quanh dần trở nên thưa thớt, chỉ có một vài cửa hàng sửa chữa ô tô ở ven đường, đi vào Bắc lộ*, con đường được bao quanh bởi các ngọn núi, trên đường chỉ có thưa thớt mấy chiếc xe tải lớn, xung quanh có nhiều hàng cây xanh, xe tải đi qua, còn có thể nghe thấy tiếng nước chảy.
(Bắc lộ*: ta nghĩ nó là tên con đường thôi, có thể dịch là con đường phía Bắc hoạec đường Bắc nhưng nghe không hay, chắc nó kiểu giống Quốc lộ của Việt Nam.)
Biển báo giao thông ở ven đường viết: Phía trước là đường núi, giảm tốc độ.
Hai người đang ở dưới chân núi.
Cây cối phát ra một mùi hương thích thú đến kỳ lạ, làn gió trên núi rất trong lành, Lục Yên kéo kính chắn gió lên, hít vào một hơi thật sâu.
Tạ Đạo Niên nói với cô: “Thích chỗ này không?”
Cô đứng đón gió, nên giọng nói có chút khó nghe, “Có, gió thổi rất mát.”
Anh chạy xe chậm lại, Lục Yên lấy mũ bảo hiểm xuống, gió thổi bay mái tóc của cô, mang theo một hương thơm nhè nhẹ, Lục Yên kẹp mũ bảo hiểm ở khuỷu tay, tựa đầu vào lưng anh, ngửi hương thơm của anh, trong lòng như có một con bướm, đang bay nhảy liên tục.
Chiếc xe thể thao liên tục quẹo trái rồi lại quẹo phải, đường núi rất quanh co, ngoằn ngoèo, kỹ năng lái xe của Tạ Đạo Niên rất vững, Lục Yên không cảm thấy quá lắc lư, xung quanh yên tĩnh, anh lái xe đến một cái chòi nghỉ mát ở giữa sườn núi, xung quanh không có một bóng người, Lục Yên bước xuống xe, dẫm phải một cành cây khô, cơ thể hơi lảo đảo một chút, Tạ Đạo Niên bỏ mũ xuống, vuốt lại mái tóc, dắt tay cô đến chòi nghỉ mát để ngồi nghỉ.
“Trường Canh, sao chúng ta lại không lên đỉnh núi?”
“Đỉnh núi sẽ có người.”
Lục Yên lấy bánh gato ra khỏi hộp, mở túi xách ra tìm cây nến, lại không ngờ rằng tìm thấy một bao thuốc lá.
Lục Yên dở khóc dở cười, “Nam Chi lại giấu bao thuốc của ông nội rồi.”
Tạ Đạo Niên cũng bật cười, lần nào Nam Chi đến Vân Phù Cư, cũng sẽ lấy mấy điếu thuốc lá của Tạ Vân Bằng ra nghịch, không ngờ rằng lần này con bé đem cả bao thuốc lá giấu vào trong túi xách của Lục Yên.
Lục Yên cắm nến lên bánh rồi châm lửa, trong đêm tối, trong chòi nghỉ mát như có một bông hoa màu đỏ, bông hoa màu đỏ chiếu sáng một góc, lúc ẩn lúc hiện, mặt của cô cũng lúc ẩn lúc hiện.
Tạ Đạo Niên ngồi trên ghế đá, lặng lẽ nhìn cô.
Lục Yên cầm bánh gato, hôm nay cô mặt một cái váy liền áo màu đỏ, dây áo rất nhỏ, dựa vào ánh lửa, anh có thể thấy được dây áo lót trong suốt trên vai của cô.
Mặt trăng đã ẩn núp ở đâu đó, anh bật đèn flash lên, ánh đèn chiếu sáng cả chòi nghỉ mát, mái ngói màu xanh biếc, có một vài cái lỗ nhỏ ở phía trên.
Cô mỉm cười, đứng dậy, cầm chiếc bánh gato trên tay, hát to:
“Chúc anh phúc thọ cùng trời đất, chúc anh sinh nhật vui vẻ ….. “