[Hoàn] Lục Yên, Anh Yêu Em (3S, 1V1, 21+) - Kinh Chập - Chương 20.3
Editor: Yang3S
________
Lúc Tạ Đạo Niên trở về thì cô vẫn đang tắm, anh dọn sẵn thức ăn lên bàn cho cô, Lục Yên đi ra, cả người chỉ mặc một cái áo cộc của anh, dài đến bắp đùi, bên trong dường như không mặc gì.
Tạ Đạo Niên kéo cô ngồi xuống, “Ăn đi.”
Lục Yên thấy anh vẫn còn mặc đồng phục, hỏi, “Anh có muốn đi thay quần áo không?”
Tạ Đạo Niên nhìn lại chính mình, phát hiện mình vẫn chưa thay đồng phục, anh gật đầu, “Em ăn trước đi, anh đi tắm.”
“Đi đi.”
Lục Yên ngồi xuống mép giường ăn một chút thức ăn, cô nhìn quanh căn phòng, một phòng ngủ, một phòng khách, khá là đầy đủ, nhưng vẫn thiếu một cái gì đó, trên mặt bàn bày thư pháp anh đang viết dở, trên sàn nhà có quả tạ tập tay, thảm để chống đẩy, trên giường còn có mấy con gấu bông cô gắp được cho anh, nhìn có vẻ không hợp với tổng thể căn phòng.
Cốc cốc cốc, có người gõ cửa.
Cô để đũa xuống, nhìn ra ngoài qua mắt mèo, thấy một cô gái, tóc được búi lên, khuôn mặt thanh tú, dáng người nhỏ nhắn.
Cô gái đó đang đảo mắt nhìn xung quanh, nhìn có vẻ như đang lo lắng chuyện gì đó.
Lục Yên suy nghĩ một lúc, vào nhà lấy áo khoác của Tạ Đạo Niên mặc vào, sau đó đi ra mở hé cửa, ló cái đầu ra, “Xin chào, cô tìm ai vậy?”
Dễ nhận thấy được rằng cô gái đó rất bất ngờ, cô ta nhìn và đánh giá Lục Yên một lúc.
Khi một người phụ nữ nhìn một người phụ nữ, nhất là tình địch của nhau, sẽ nhìn vào khuôn mặt của đối phương đầu tiên, nếu như khuôn mặt không có gì để chê, thì sẽ nhìn dáng người, nếu như dáng người cũng cũng có gì để chê, thì sẽ cố tìm kiếm một điểm gì đó để soi mói, bắt bẻ.
Lục Yên nhìn thẳng vào ánh mắt của cô ta, sau đó nở một nụ cười.
Tương Mạn Lệ do dự hỏi, “Cô là?”
Lục Yên biểu hiện ra vẻ mặt bất ngờ, “Tôi là bạn gái của Trường Canh.”
Trái tim của Tương Mạn Lệ đập thình thịch thình thịch, đúng như cô ta đoán.
Trường Canh, Trường Canh là ai? Tạ Đạo Niên còn có tên gọi khác mà cô không biết?
Trong nháy mắt, vẻ mặt kỳ lạ của cô ta bị cô nhìn thấy được.
Lục Yên nhìn thấy vẻ mặt này của cô ta, trong lòng liền hiểu rõ.
Hai người không nói chuyện.
Cánh tay của Lục Yên nhẹ nhàng dựa lên cánh cửa, đầu hơi nghiêng, trên người mặc một cái áo khá rộng, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua, có một loại cảm giác không nói lên lời, có chút mềm mại, lại có chút cứng rắn. Đó là kiểu người mà Tương Mạn Lệ chưa gặp bao giờ, nhìn ra được, nhưng lại không miêu tả được thành lời.
Cái áo khoác cô mặc bên ngoài là một minh chứng vô cùng rõ ràng về mối quan hệ giữa cô và Tạ Đạo Niên.
“Xin hỏi, cô có chuyện gì không vậy?”