[Hoàn] Kiến Trúc Thượng Tầng - Cố Kỷ - Ngoại Truyện: Dù các vì sao thay đổi, tình yêu vẫn là vĩnh cửu
- Metruyen
- [Hoàn] Kiến Trúc Thượng Tầng - Cố Kỷ
- Ngoại Truyện: Dù các vì sao thay đổi, tình yêu vẫn là vĩnh cửu
[NGOẠI TRUYỆN KHÔNG LIÊN QUAN ĐẾN CHÍNH TRUYỆN, HOÀN TOÀN Ở MỘT CHIỀU KHÔNG GIAN KHÁC]
POV: Dylan
Mùa săn bắn năm 2004 đưa tôi đến trang viên Bentinck.
Vào mùa đông ở nước Anh, rất khó để thấy một ngày nắng trọn vẹn. Ngày hôm đó trời cũng âm u.
Gần chuồng ngựa, đâu đâu cũng là người, ngựa, chó săn và xe địa hình. Mùi phân động vật lơ lửng trong không khí lạnh giá. Tiếng trò chuyện của mọi người, tiếng tru của chó săn, tiếng hí của ngựa tạo nên bầu không khí quen thuộc của một cuộc săn bắn.
Tôi đích thân đến chuồng ngựa riêng để dắt ngựa cho vợ mình. Nhưng trước khi tôi đến, đã có hai người ở đó.
“Em có từng hối hận vì kết thúc mọi chuyện một cách không đẹp đẽ như vậy không?” Trung tá Noah Alying hỏi em trai mình.
“Chưa bao giờ.” Jerry đáp một cách sảng khoái, “Cô ấy để lại cho em nhiều vết sẹo như thế, em không thể để lại cho cô ấy một vết sao? Hơn nữa, giữa em và cô ấy, còn lâu mới kết thúc…”
Tôi đứng ở cửa chuồng ngựa. Hai anh em nhà Alying cùng nhìn về phía tôi, Jerry lập tức im bặt.
“Cậu đến đây làm cái quái gì?” Jerry khoác súng săn trên lưng, giọng điệu không thiện chí hỏi tôi.
Noah nhếch miệng, từ nhỏ đến lớn, mỗi khi em trai mình làm chuyện gì đó không biết xấu hổ, anh ta đều có biểu cảm này, tựa như đã sẵn sàng để thu dọn đống hỗn loạn.
“Còn cậu đến đây làm cái quái gì?” Tôi hỏi lại bằng giọng không cảm xúc.
“Tự tay kiểm tra con ngựa mà công chúa của chúng ta sẽ cưỡi, được chưa?” Jerry nhếch miệng, cố gắng thành thật trả lời.
“Noah, vị hôn thê của anh đang tìm anh.” Tôi nhìn Noah nói.
Noah mỉm cười giả lả, ánh mắt lướt qua giữa tôi và em trai anh ta. “Thưa các quý ông, hai người gần ba mươi tuổi rồi, đừng đánh nhau nữa.”
Vị trung tá nói xong thì rời khỏi chuồng ngựa.
Jerry nhìn chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út tay trái của tôi, ánh mắt thoáng ngỡ ngàng, rồi bắt đầu một bài diễn thuyết châm biếm, “Tôi đã nghe về tác phẩm đoạt giải của cậu và Henry… Cậu không thấy ngại à? Tự tổ chức một cuộc thi toàn cầu, rồi tự tuyên bố mình thắng giải? Này, Bentinck, từ khi nào cậu trở nên hào phóng thế? Lại còn đồng tác giả với Henry mà gửi đi một bức ‘thư tình thế kỷ’ như vậy? Thậm chí trơ trẽn gọi cái thứ xấu xí đó là ‘Tháp Tiền Ninh’?!”
Tôi dẫn Glaxy ra ngoài, con ngựa vẫn khỏe mạnh và hiền lành.
“Cẩn thận với lời nói của mình, Jerry.” Tôi chỉ đưa ra một lời cảnh cáo ngắn gọn.
Jerry im lặng một lúc, cậu ta tiến lại gần, xoa đầu Glaxy và thì thầm dịu dàng với nó, “Chăm sóc tốt cho chủ nhân của mình nhé, cô bé ngoan.” Rồi cậu ta đi đến cửa chuồng ngựa, liếc nhìn tôi, “Tụi nó đã đặt cược xong hết rồi, ai cược vào cậu đều thắng cả. Nhưng với tôi thì không, chưa chết thì chưa phải kết thúc, Dylan.”